Tần Ninh mở quyển trục ra nhìn kỹ một hồi.
"Là võ quyết!"
Lúc này lão đạo sĩ cũng mở mấy quyển ra nhìn một chút, lập tức nói: "Hơn nữa phẩm cấp không hề thấp đâu".
Những võ quyết này có tam phẩm, tứ phẩm, cũng có ngũ phẩm, lục phẩm.
Chủng loại vô cùng phong phú.
Tần Ninh nhìn một lần rồi để xuống.
"Không lấy đi à?"
"Không thể lấy!"
Tần Ninh lại nói thẳng.
Không thể lấy?
Có ý gì?
"Nếu lấy đi sẽ chết!"
Tần Ninh nói thẳng.
Sẽ chết?
Lão đạo sĩ càng kinh ngạc.
Tần Ninh đã nhìn ra cái gì rồi?
Nhưng ông ta đâu có nhìn ra cái gì! Loại cảm giác mù mịt này khiến lão đạo sĩ rất không thoải mái.
Tần Ninh nói: "Ngươi hãy nhìn kỹ đống gỗ này xem".
Lão đạo sĩ nhìn loại gỗ dùng để dựng lên phòng ốc và cung điện, thật lâu sau, ông ta đột nhiên biến sắc.
"Thị Huyết Mộc!"
Lão đạo sĩ vội vàng lui lại một bước.
"Ừm...", Tần Ninh tiếp tục nói: "Thị Huyết Mộc, cho dù là những đan dược này hay là bảo khí, chúng đều được nuôi dưỡng trong môi trường của Thị Huyết Mộc, đã dính phải đặc tính khát máu của nó, nếu lấy đi sẽ bị nhiễm đặc tính của Thị Huyết Mộc, bị cắn nuốt khí huyết của mình, chết không có chỗ chôn".
"Thật ác độc!"
Lão đạo sĩ lẩm bẩm nói: "Chủ nhân của đại điện này không muốn người ta lấy đi bất kỳ vật gì của mình, nhưng mà cách làm này lại quá độc ác".
Thị Huyết Mộc là một loại cây sinh trưởng ở những nơi có độc chướng.
Lại lấy loại biện pháp này để bảo vệ đồ của mình.
Chủ nhân của cung điện này là một kẻ độc ác.