"Gia gia!"
Đột nhiên, một người thanh niên của nhà họ Khương quát: "Tên này diệt Vạn Độc tông, xưa nay quan hệ giữa Vạn Độc tông và nhà họ Khương chúng ta không tệ, kẻ này lại chẳng hề bận tâm mặt mũi của nhà họ Khương, dựa vào đâu mà chúng ta còn cúng bái hắn? Gia gia sợ hắn sao?"
"Văn Giác, im miệng!"
Khương Kính Nguyên nhìn con mình, nhất thời tức giận quát.
Không có phần cho ngươi nói chuyện!
"Đúng, không cần sợ ta!"
Tần Ninh nói tiếp: "Những năm gần đây, các ngươi đối xử với nhà họ Linh thế nào, cũng đối xử với Tần Ninh thế ấy đi, sợ ta làm cái gì? Ta chẳng qua là Tiểu Thiên Tôn mà thôi!"
"Gia gia..."
"Ngươi ngậm miệng".
Khương Ung quát lên, túm lấy thân thể Khương Văn Giác, hô hấp lập tức bị kiềm chế, sắc mặt đỏ lên, phẫn nộ quát: "Đồ bất hiếu này, cút!"
Vung tay, Khương Văn Giác bay ra ngoài trăm trượng, máu tươi phun ra liên tục.
Giờ phút này, Khương Văn Giác chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch.
Vừa rồi gia gia... Xuất hiện ý định giết mình!
Cảnh tượng có vẻ cực kỳ hỗn loạn.
Người nhà họ Khương không hiểu, khiếp sợ.
Thu Vân Hạc nghi hoặc.
Đám người Hồng Phù Dung, Linh Thiên Thương vẫn chưa tiêu cơn tức trong lòng.
"Đủ chưa?"
Đúng lúc này, giọng nói thản nhiên vang lên.
Tần Ninh nhìn về phía Khương Ung, bình tĩnh nói: "Ngươi đang khiêu chiến điểm mấu chốt của ta sao? Khương Ung!"
"Cầm đao lên!"
Tần Ninh ra lệnh.
Lúc này, bàn tay Khương Ung không nghe ông ta sai sử, lấy ra một thanh đao từ trong nhẫn trữ vật.
"Tự mình, cắt cổ đi!"
Tần Ninh lại mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh.
Bàn tay Khương Ung không ngừng run rẩy, đao trong tay không chịu khống chế, dần dần tới gần cổ ông ta.
Cảm giác áp bách kinh khủng kia khiến máu tươi toàn thân ông ta nóng bỏng, làn da đỏ lên, nhưng lúc này lại không thể động đậy.
"Cha..."
"Cha..."