"Đại ca, sao người nhà họ Khương lại xuất hiện ở đây?"
Linh Thiên Minh khó hiểu nói.
"Không cần quản bọn họ, bọn họ cũng không dám làm càn. Nếu thật sự làm càn, nhà họ Linh chúng ta và Phù Dung lâu cũng không sợ bọn hắn", Linh Thiên Thương nói năng có khí phách.
Ánh mắt Hồng Phù Dung nhìn về phía hành cung nhà họ Khương, không nói một lời.
"Haha..."
Đúng vào lúc này, trong cửa lớn hành cung có mấy bóng người đi ra.
Cầm đầu là một vị lão giả áo đen, nụ cười chân thành, chắp tay đi tới, cười nói: "Khương Ung gặp qua tộc trưởng nhà họ Linh, Phù Dung lâu chủ".
Lúc này, bốn người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, Hồng Phù Dung kinh ngạc nhìn lão giả trước mắt.
Lão thái gia nhà họ Khương, Khương Ung!
Không phải chết rồi sao?
Nhà họ Khương tuyên bố với bên ngoài là lão già này đã chết một vạn năm, hiện tại thế mà... còn sống?
"Quả nhiên là lão hồ ly!" Linh Thiên Triết rầu rĩ nói.
Năm đó phụ thân Linh Thư suýt chút nữa chết trong tay người nhà họ Khương, đối mặt với nhà họ Khương, ông ta tất nhiên không có cảm tình gì.
Khương Ung cũng không thèm để ý.
"Chư vị cũng đến gặp Tần công tử sao?"
Khương Ung cười nói: "Lão phu cũng nhận được lệnh của Tần công tử đến đây chờ".
Nhận được lệnh của Tần công tử?
Bốn người càng ngạc nhiên.
Rốt cuộc trong hồ lô của lão hồ ly này bán thuốc gì?
Chỉ là chưa nhìn thấy Tần Ninh, mấy người bọn họ cũng không hiểu, lúc này không quan tâm tới Khương Ung, đi thẳng tới trước Vạn Độc tông.
Khương Ung cũng không ngần ngại thái độ này.
Đây là bình thường.
Muốn thay đổi địch ý của nhà họ Linh đối với nhà họ Khương không phải chuyện một sớm một chiều.
Chỉ là, mấy người Linh Thiên Thương, Hồng Phù Dung vừa tới gần cửa vào sơn cốc Vạn Độc tông, Hắc Viêm Huyết Văn Mãng lại thè lưỡi rắn nhìn chằm chằm.
"Ngươi đừng làm loạn!"
"Dược Thập cô nương!"
Linh Thiên Triết nhìn về phía Dược Thập, cười nói: "Tần Ninh công tử đâu?"