Bỗng nhiên, trên từng miếng vảy bên ngoài thân thể Hắc Viêm Huyết Văn Mãng phun ra một làn sương đen.
Sương đen khuếch tán, giống như mây đen tản ra, dần dần trở nên nhạt màu, nhưng đã lan ra tràn ngập khắp cả Vạn Độc tông.
Cao thì đến cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn.
Thấp thì đến đệ tử cảnh giới Tiểu Chí Tôn.
Lúc này đều hít vào khí độc, da thịt bên ngoài bắt đầu thối rữa, hoá thành nước đặc chảy xuôi xuống mặt đất…”
“Nín thở lại!”
Một vị cường giả Tiểu Thần Tôn lớn tiếng quát.
Thế nhưng, căn bản là vô dụng.
Chỉ cần chạm vào sương đen này, thân thể sẽ bắt đầu bị ăn mòn, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Tất cả mọi người trong Vạn Độc môn, đều trở nên khủng hoảng.
Độc Vạn Lý nhìn thấy một màn như vậy thì hoàn toàn cảm thấy mông lung.
“Hắc Huyết!”
Độc Vạn Lý rít gào nói: “Ta đối đãi với ngươi cũng không tệ, vậy mà ngươi lại lòng lang dạ sói như thế”.
Hắc Huyết?
Hẳn là tên của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.
Thế nhưng, đối mặt với sự rít gào của Độc Vạn Lý, đáp lại y chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.
Dường như giờ phút này, Hắc Viêm Huyết Văn Mãng căn bản không quen biết Độc Vạn Lý.
Lạnh lẽo đến tận xương khiến cho Độc Vạn Lý rơi xuống vực thẳm.
“Cha…Cha, cứu con, cứu con, cha…”, Độc Thiên Tầm dùng hết sức lực toàn thân để né tránh độc vật, nhưng dần dần, hai cánh tay của hắn ta bắt đầu thối rữa, mà hai má cũng đã hoá thành thịt thối, hắn ta kêu lên thảm thiết, âm thanh đó vang lên không ngừng.
“Tần Ninh, ngươi là ma quỷ”.
Độc Thiên Tầm giận dữ hét lên: “Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế”.
“Nguyền rủa ta?
Người nguyền rủa ta ấy à, nhiều lắm, ta không quan tâm…”, Tần Ninh lạnh lùng nhìn xung quanh.
Từng người từng người của Vạn Độc tông lần lượt mất mạng.
Khương Hồng Lâm, Khương Kim Ca cùng với đám võ giả nhà họ Khương không bị sương đen xâm nhập, nhưng cả đám ngây ra như phỗng, mồ hôi ướt đẫm, thậm chí còn không dám thở mạnh.