Tần Ninh nhìn thoáng qua Khương Kim Ca, chậm rãi nói.
Giờ phút này, Khương Kim Ca bướng bỉnh ngẩng đầu, căm tức nhìn Tần Ninh.
Thế nhưng dần dần.
Đầu óc hắn ta không thể khống chế được, hai đầu gối bắt đầu uốn khúc, hắn ta muốn đứng thẳng dậy, nhưng lại cảm thấy đau đớn như lửa thiêu xương cốt, căn bản là không thể chống đỡ cơ thể để đứng lên được.
Bịch một tiếng!
Khương Kim Ca quỳ xuống!
Ánh mắt mọi người ngẩn ra, không thể tin được nhìn một màn trước mắt.
Điều này quả thực là làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, toàn thân phát lạnh.
Tần Ninh là cái quái gì vậy?
Là thần linh sao?
Tuyệt đối không thể nào.
Hai người Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca quỳ rạp xuống đất, muốn đứng lên cũng không thể nào gượng dậy nổi.
Duẫn Khả Vi trừng lớn mắt chó.
Trâu bò!
Là Tiểu Linh Cổ sao?
Tần Ninh có thể dùng Tiểu Linh Cổ để khống chế con người?
Nương nó!
Đây quả thực là thao tác của thần linh!
Không được không được, môn thần thông này ta nhất định phải học được, tương lai nói không chừng có thể dùng trên người sư tôn, để cho sư tôn quạt mát, bưng trà rót nước cho mình…Khoé miệng Duẫn Khả Vi không tự chủ được mà cong lên…
Tần Ninh lạnh lùng nhìn về phía hai người, chậm rãi nói: “Ta nói các ngươi quỳ là các ngươi phải quỳ, cho dù đã trải qua bao lâu, chỉ cần trong cơ thể các ngươi vẫn chảy dòng máu nhà họ Khương”.
Khương Kim Ca và Khương Hồng Lâm một câu cũng không nói nên lời.
Giờ phút này, tình huống quả thực là vô cùng quỷ dị.
Trong lòng Độc Vạn Lý cũng không thể suy đoán ra điều gì.
“Người nhà họ Khương, người nào còn cử động thì người đó sẽ chết”, Tần Ninh từ từ nói: “Hôm nay là đến để xử lý Vạn Độc tông, không liên quan đến nhà họ Khương các ngươi, cứ ở một bên quan sát là được”.
Tần Ninh vừa dứt lời đã lập tức tiến lên phía trước, hắn nhìn Độc Vạn Lý.