Vừa rồi, Nguyên Sơ Liễu cũng hiểu được, Cơ Thi Dao cứ như vậy thả người là rất ngu ngốc.
Thế nhưng, nghĩ lại thì có lẽ Cơ Thi Dao cho rằng, cho dù có thả người mà Độc Vạn Lý không giữ lời thì cô ta vẫn có thể giết chết Độc Vạn Lý.
Dù sao…Vị này cũng là đệ tử của đại tông sư Trần Nhất Mặc.
Thực lực nhất định cũng không kém, ở trong chín châu, cảnh giới Tiểu Thần Tôn thuộc loại cường giả đứng đầu, thế nhưng trong đại địa Cửu Nguyên Vực, lại chỉ có thể nói là bình thường thôi.
Cô ta không ngờ tới, Cơ Thi Dao vậy mà…không thể ra tay?
Vì sao lại như thế?
Giờ phút này, võ giả Đan Đỉnh môn đã bắt đầu rơi vào thế yếu, xung quanh không ngừng có người chết.
Cơ Thi Dao phiền não nói: “Kệ đi, chết thì chết, cũng không thể để cho các môn tử chết như vậy được”.
“Muội muốn chết à!”
Duẫn Khả Vi mắng: “Nếu như muội dám làm như vậy, đời này đừng mong gặp lại sư tôn nữa”.
Cơ Thi Dao căn bản không thèm để ý tới, cô ta từng bước bước đến, hai tay xoè ra, mười đầu ngón tay mang theo mùi hương thoang thoảng.
Mà trên mười đầu ngón tay này có thể nhìn thấy hoa lan hư ảo, giống như sắp nở rộ.
Bộp! Thế nhưng, đúng lúc này, thân hình Cơ Thi Dao run lên.
Một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Cơ Thi Dao.
“Không muốn sống nữa?”
Âm thanh thản nhiên vang lên.
Hành động của Cơ Thi Dao bị đánh gãy, đang muốn bộc phát tức giận thì bỗng nhiên cô ta nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, mang theo vẻ nghiêm nghị đang nhìn mình.
“Ngươi…”, nhìn thấy Tần Ninh ra tay ngăn cản, Cơ Thi Dao sửng sốt, Duẫn Khả Vi nhìn thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Cô làm như vậy, là tự tìm đường chết”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Pháp thân Vô Tướng Lan!”
Lúc này, thân hình Cơ Thi Dao run lên.
Tần Ninh sao có thể biết được pháp thân của cô ta? Điều này không thể nào! Bọn ta còn chưa có thi triển ra đâu.
Tần Ninh nói tiếp: “Giai đoạn bế hợp mà dám sử dụng pháp thân, chắc chắn sẽ phải chết không chút nghi ngờ, thần tiên cũng không thể nào cứu được cô”.
Giờ phút này, Cơ Thi Dao cũng vội vàng nói: “Nhưng…nhưng cũng không thể cứ như vậy nhìn bọn họ chết được!”
Cơ Thi Dao cũng không phải kẻ ngốc.
Tần Ninh cười nói: “Bỏ đi, để ta lên”.
“Ngươi?”
“Đúng, ta!”