Ngay khi đội ngũ cách dãy núi hơn mười dặm, phía trước đã xuất hiện không ít đệ tử Vạn Độc tông như hổ rình mồi, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch, chăm chăm nhìn về phía đám người xâm lấn.
Đã bao nhiêu năm.
Còn chưa có người nào dám khua chiêng gióng trống tiến vào tổng bộ Vạn Độc tông ở dãy núi Ách Nguyên như thế.
Trên vùng đất Cửu Châu.
Nếu như nói thực lực của Vạn Độc tông không tiến vào được ba vị trí đầu.
Thì cũng cần phải nói đến việc tiêu diệt Vạn Độc tông còn khó khăn hơn gấp mấy lần so với việc tiêu diệt nhà họ Khương hay nhà họ Tề.
Vạn Độc tông có vị trí địa lý đặc biệt, khiến cho nơi này rất khó bị người ta công phá.
Nếu như muốn diệt Vạn Độc tông, vậy thì phải suy nghĩ lại một chút xem, sẽ phải trả giá lớn đến mức nào.
“Tới rồi!”
Giờ phút này, Tiếu Hạc chỉ còn treo một hơi thở, sắc mặt trắng bệch nói.
Mà hai má tuấn tú của Độc Thiên Tầm đã sớm sưng thành cái đầu heo, trong mắt tràn đầy độc ác.
Nhìn tông môn gần trong gang tấc, sự oán hận trong lòng Độc Thiên Tầm dường như muốn phá tan chân trời.
Đáng chết!
Những người này, đều đáng chết!
Cứ chờ bị vạn độc xuyên tim, ngay cả xương cốt cũng không còn đi!
“Đây chính là Vạn Độc tông?”
Cơ Thi Dao đi lên phía trước, khoanh tay đứng đó, lạnh nhạt nói: “Ngược lại nhìn cũng thật ra hình ra vẻ…”, lúc này, Lãng Thư Thành đi đến trước mặt Cơ Thi Dao, chắp tay nói: “Đại nhân, trực tiếp…giết sao?”
“Ngươi nói xem?”
Cơ Thi Dao bày ra phong thái lão làng, chậm rãi nói: “Không trực tiếp giết vào, chẳng lẽ còn chờ bọn họ giết lại đây trước sao?
Đầu óc vụng về, lóng ngóng, luyện đan luyện đến ngu người rồi à?”
Cơ Thi Dao vừa nói xong đã nắm chặt bàn tay, sau đó ra lệnh: “Nghe theo hiệu lệnh của ta, giết”.
Nhất thời, từng bóng người thẳng tắp, xung phong liều chết phóng ra ngoài.
Trong một toà đại điện, Độc Vạn Lý và Khương Hồng Lâm đang thảo luận.
Đột nhiên, bên ngoài đại điện vang lên âm thanh nhao nhao.
Độc Vạn Lý nhướng mày, có chút không vui nói: “Sao lại thế này?”