Thời gian một chén trà trôi qua, bốn phía toả ra mùi máu tươi nồng đậm.
Độc Thiên Tầm và Khương Kim Ca đã bị ba vị cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn Phương Tử Long, Tỉnh Thiên Vân, Phục Tâm Duyệt hạ gục.
Ngay khi hai người bọn họ quỳ rạp xuống trước mặt Cơ Thi Dao, cô ta từng bước bước đến, sau đó, một cái tát hạ xuống.
Bốp…
Âm thanh bàn tay vang lên rõ ràng.
“Dám trêu chọc bà đây, muốn chết!”
Giờ phút này, Cơ Thi Dao dường như đã trút được cơn giận.
“Các ngươi xong đời rồi!”
Đến tận lúc này, Độc Thiên Tầm vẫn không chịu cúi đầu như trước.
“Dãy núi Ách Nguyên này Vạn Độc tông chúng ta đã vất vả quản lý mấy vạn năm, các ngươi đã vào đây rồi thì đừng mong bước ra ngoài, chuẩn bị chết ở chỗ này đi!”
Cơ Thi Dao cười lạnh nói: “Thật đúng là nhiều lời”.
“Dẫn đường!”
Cơ Thi Dao trực tiếp nói: “Dẫn chúng ta đi gặp cha ngươi, để cha ngươi giết chúng ta đi!”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Độc Thiên Tầm phút chốc ngẩn ngơ.
Những người này, thực sự là muốn giết thẳng đến Vạn Độc tông?
Không sợ chết sao?
Bọn họ không biết sự khủng bố của Vạn Độc tông sao?
“Hác Kỉ Suất”.
“Sư tôn…”
“Người này giao cho con trông chừng, để mắt tới hắn ta, trên đường đi, muốn đánh thế nào thì đánh!”
Cơ Thi Dao nói tiếp: “Dám xuống tay với con, đó không chỉ là chuyện của con mà còn là không để ta vào trong mắt”.
“Sư tôn, điều này…”
“Nói nhiều như vậy làm gì? Bảo con làm gì thì con cứ làm cái ấy đi!”
“Vâng!”
Hác Kỉ Suất gật gật đầu.
Hắn ta đi đến trước mặt Độc Thiên Tầm, lại cho tên kia một cái tát nữa.
“Cho ngươi hạ độc ta này”.
Một cái tát của Hác Kỉ Suất có thể nói là dùng hết toàn lực.
Đối với Độc Thiên Tầm quả thực là trong lòng hắn ta mang oán hận.