Tần Ninh nói ngay: "Cách nuôi Tiểu Linh Cổ là dùng tinh huyết của võ giả làm cơ sở để đạt tới trình độ tâm linh tương thông với người đó, sau đó mới được võ giả sử dụng để chiếm đoạt các hang trùng khác và điều khiển độc thú, nhưng sự bồi dưỡng này cần phải kéo dài lên đến một trăm năm thậm chí nghìn năm đấy có biết không?"
"Ta có biết đâu!"
Duẫn Khả Vi nói một cách hiển nhiên: "Do ta thấy ngươi đặt vào lòng bàn tay một phát là xong chuyện mà!"
"..."
"Ngu ngốc!"
Cơ Thi Dao cạn lời thật sự.
Tên này ngốc ghê, sao hồi đó sư tôn nhận huynh ấy làm đệ tử thế nhỉ?
Duẫn Khả Vi tái mặt: "Vậy... vậy phải làm sao đây?"
"Muốn Tiểu Linh Cổ ăn tinh huyết của võ giả cần võ giả kết hợp tinh huyết, khí lực và hồn phách để điều khiển, đồng thời phải tránh những chỗ hiểm trên kinh mạch và cơ thể, mất đến một trăm năm thì may ra mới kiểm soát được..."
"Nếu đơn giản như thế thì tất cả đan sư trên thiên hạ này đã nháo nhào bắt Tiểu Linh Cổ, rồi dùng Tiểu Linh Cổ điều khiển muôn vàn cổ trung, muôn vàn độc thú khác, thế không phải loạn rồi sao?"
Duẫn Khả Vi sực nhận ra.
Trời đất ơi!
Có lý quá!
"Vậy... nếu đào tạo không đúng cách thì có bị phản phệ không?"
Hắn ta thận trọng hỏi.
"Nền tảng sẽ không bị gì cả, nhưng... có rất nhiều trường hợp..."
"Có thể sẽ hóa điên, có thể sẽ thấy ngứa ngáy, tâm trí chìm trong dục vọng, cứ mãi cười to cũng có!", Tần Ninh trả lời nhanh chóng: "Nhưng ngươi đừng lo, mấy con Tiểu Linh Cổ này tham lắm, ăn quá nhiều tinh huyết của ngươi thì tự khắc nổ tung thôi, chờ chúng nó chết sạch rồi ngươi loại trừ độc tố trong người là được".
Duẫn Khả Vi gật gù: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Nhưng trong lúc nói chuyện, hắn ta bỗng nhiên rơi nước mặt.
"Ủa ủa ủa..."
Duẫn Khả Vi phát hoảng, bối rối hỏi: "Sao ta lại khóc thế này?"
"Ngươi không thể điều khiển quỹ tích hoạt động của Tiểu Linh Cổ trong cơ thể, bọn chúng ăn máu của ngươi lung tung là sẽ như thế đấy...", Tần Ninh vỗ vỗ vai Duẫn Khả Vi, an ủi: "Không sao đâu, đây là do Tiểu Linh Cổ ăn tinh huyết của ngươi, có thể trong đó xen lẫn lực hồn phách và kinh mạch khiến ngươi không kiểm soát được bản thân, kiểm soát cảm xúc của mình thôi, chờ một chút là ổn, chờ một chút là ổn..."
Hắn vừa nói vừa tiếp tục đi.
Trong cánh rừng âm u.