Chỉ là lúc này, không chỉ là Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng, mà những còn độc thú khác cũng dừng lại, chậm rãi tới gần Tần Ninh.
Nhất là cái con Độc Dã Trư cả người toàn gai xương kia, trực tiếp nằm trên mặt đất lăn lộn.
Bộ dáng kia giống y hệt cẩu nô tài đang tranh công với chủ nhân.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều hoảng sợ.
Cho dù Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên luôn xem Tần Ninh là thần thánh, nhưng mà…lúc này cũng cảm thấy mông lung! Rất khoa trương! Đây là cái gì?
Thanh niên kia hoàn toàn há hốc mồm.
Tần Ninh mỉm cười, nhìn về thanh niên đồ đen nói: “Dẫn đường cho chúng ta đi!”
Thế nhưng, ngay khi gã thanh niên muốn cố gắng phản kháng, lại bị mấy con độc thú áp lại gần trong chớp mắt, vây quanh hắn ta.
“Hồng Nhãn, ta là Tiếu Hạc, là chủ nhân của ngươi!”
Người thanh niên rít gào nói.
Thế nhưng Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng căn bản không thèm để ý tới.
Tại sao có thể như vậy?
Sao có thể như vậy?
Lúc này, gã thanh niên đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
“Dẫn đường đi, đừng nói nhảm nữa!”
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu không ta sẽ để cho chúng nó ăn thịt ngươi!”
Sắc mặt Tiếu Hạc trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Bốn chân của Độc Dã Trư phát lực, trực tiếp ủn ủn Tiếu Hạc, gai xương trên thân đâm thẳng vào cơ thể Tiếu Hạc.
“Ta dẫn đường, ta dẫn đường…”, Tiếu Hạc gào khóc, hét lớn: “Dẫn đường, dẫn đường…”, Tần Ninh vỗ vỗ tay nói: “Sớm như thế có phải tốt không?”
Tần Ninh xoay người lại nhìn mấy người, cười tủm tỉm nói: “Kế tiếp, hẳn là an toàn hơn rất nhiều, mọi người đi thôi”.
Giờ phút này, bảy khuôn mặt mông lung đều đã khôi phục, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất lập tức đi đến bên cạnh Tần Ninh, một trái một phải.
“Tần công tử tài hoa, đây là có chuyện gì?
Duẫn Khả Vi ta tung hoành trong giới đan thuật nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua chuyện thần kỳ như thế!”
“Tần công tử, sao ngươi có thể làm được?”
Một người là đồ đệ của cô ta.
Một người là sư huynh của cô ta.
Hác Kỉ Suất thì không nói.