Không chỉ có như vậy.
Cái tên Tần Ninh này trên đường đi phát hiện độc vật gì đều thu thập lại.
Duẫn Khả Vi càng quá đáng hơn, hắn ta với Tần Ninh giống như hai huynh đệ, đi đến đâu cũng thảo luận.
Vì thế, khi cảm nhận được nỗi tức giận trong lòng sư muội, theo những sự hiểu biết của hắn ta về sư muội thì lúc này không nên tới gần sư muội, vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Nhìn thấy Tần Ninh sờ soạng tới sờ soạng lui trên cái xác chết cháy của Độc Mãng, Duẫn Khả Vi không nhịn được nói: “Tần công tử, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Không thể không nói, kiến thức của Tần Ninh vô cùng phong phú.
Dọc đường đi trò chuyện cùng Tần Ninh, Duẫn Khả Vi như được mở mang tầm mắt.
Tần Ninh không chỉ hiểu biết sâu rộng về thuật luyện đan mà còn hiểu biết rất nhiều về thuật dùng độc.
Trong tay Tần Ninh đang cầm mấy hạt châu nhỏ màu đỏ, hình dáng chỉ nhỏ xấp xỉ con kiến bình thường, thế nhưng Tần Ninh lại cẩn thận từng li từng tí.
“Biết đây là cái gì không?”
Tần Ninh mỉm cười nói.
“Là tiểu trùng cổ nào đó được lấy xuống từ trên người Độc Mãng này phải không?”
“Ừm, thứ này được gọi là Tiểu Linh Cổ, chính là một loại cổ trùng, vô cùng hiếm thấy, ta không nghĩ tới nơi này lại có nhiều như vậy”.
Tiểu Linh Cổ?
Đó là cái gì?
Hác Kỉ Suất đi theo phía sau sư bá, trên mặt cũng có một dấu chấm hỏi to đùng.
“Trên thế gian có hàng nghìn loại cổ trùng, làm cho khí Chí Tôn trong cơ thể người ta hỗn loạn, cắn nuốt máu thịt, mê hoặc lòng người, khiến cho người ta dần dần trở nên cuồng bạo, hàng trăm hàng nghìn loại…”
“Hiểu biết về cổ trùng cũng nằm trong phạm vi của đan sư, nhưng phần lớn đan sư cảm thấy mấy thứ cổ trùng này đều là tà ma, rất ít khi đụng vào, mà hầu hết những đan sư đụng vào chúng, đều trở thành độc đan sư…”
“Tiểu Linh Cổ, là một chủng loại của cổ trùng, chúng có vị trí thấp nhất và cấp bậc linh tính cũng thấp nhất”.
Thấp nhất?
Duẫn Khả Vi thẳng thắn nói: “Vậy ngươi thu thập chúng để làm gì?”
Nuôi dưỡng?
“Nuôi dưỡng như thế nào?”
Hác Kỉ Suất mở miệng nói.