Hơn nữa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hơn trăm người đó đều là cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.
Chia thành hai nhóm, đạp không mà đến.
Trong đội ngũ có một chiếc xe kéo bay trên không trung, phía trước là một con chim có đôi cánh màu xanh, thân hình cao hơn ba mét đang kéo xe.
“Haha…Haha…”, xe kéo còn chưa tiến vào sơn cốc, bên trong xe kéo xa hoa rộng lớn đã vang lên tiếng cười sang sảng.
“Vạn Lý huynh, lâu rồi không gặp!”
Trong khi âm thanh kia vang lên, từ trong xe kéo, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, tóc đỏ mày đỏ đã bước ra, dang hai tay ra, đi tới trước mặt Độc Vạn Lý.
Người đàn ông có thân hình cao lớn oai hùng, tóc đỏ mày đỏ, mày rậm mắt to, toàn thân phát ra một cỗ khí thế cực kỳ cường đại.
Sức bật vô cùng khủng bố.
Ít nhất cũng là một vị cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn.
Khương Nguyên Châu, tam gia nhà họ Khương, Khương Hồng Lâm! Hiện giờ nhà họ Khương có ba vị chủ quản, tộc trưởng Khương Kính Nguyên, nhị gia Khương Đồng và tam gia Khương Hồng Lâm! Lúc này, Độc Vạn Lý cũng vươn hai tay ra, cười ha ha nói: “Hoang nghênh hoan nghênh, trên đường đi hẳn là rất vất vả phải không?”
“Dãy núi Ách Nguyên không hổ danh là núi độc, một đường đi đến đây, có thể nói là được mở rộng tầm mắt”.
Khương Hồng Lâm cười ha ha nói: “Vạn Độc tông là độc tông đứng đầu chín châu chúng ta, quả nhiên là tiếng tăm xứng với thực tế”.
“Hồng Lâm huynh quá khen, quá khen…”, trong lúc khách sáo đôi ba câu, Độc Vạn Lý đã dẫn Khương Hồng Lâm đi thẳng vào sâu trong Vạn Độc tông.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Độc Thiên Tầm cầm chiếc quạt trong tay, đi đến trước mặt một gã thanh niên phía sau Khương Hồng Lâm.
“Khương Kim Ca!”
“Độc Thiên Tầm!”
Khương Kim Ca không có dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng như Độc Thiên Tầm, nhưng hắn ta có khuôn mặt trắng nõn, dáng người thon dài, cũng là một kẻ tài hoa tuấn tú.
Hai người sóng vai nhau mà đi.
“Nhóm lão già kia nhất định là muốn tới thảo luận tới thảo luận lui, quả thực là nhàm chán!”
Khương Kim Ca cười nói: “Thiên Tầm, gần đây nghiên cứu ra trò gì vui?”
Nói xong, Khương Kim Ca cười hì hì, ghé sát lỗ tai hắn ta nói nhỏ: “Lần trước, ngươi đưa cho ta những viên thuốc kia, quả nhiên là không tầm thường”.