Tần Ninh nhìn biểu cảm của hai người, mỉm cười đứng dậy.
“Được rồi, giải tán đi”.
Dứt lời, Tần Ninh thản nhiên rời đi, tiến vào lầu các.
Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao hồi lâu không di chuyển.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng tiến lên vỗ vỗ hai người.
Dáng vẻ kia cứ như là an ủi hai hậu bối đang hồn bay phách lạc.
Ở trong mắt Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, hai người này chính là hậu bối của bọn họ.
Đệ tử của Trần Nhất Mặc.
Nhìn thấy bọn họ cũng phải gọi một tiếng sư bá đó!
Thanh Y Bằng Điểu tiếp tục bay…
Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao ngổn ngang trăm suy nghĩ không có lời giải đáp.
“Sao hắn có thể đoán được chứ?”
Duẫn Khả Vi lắc đầu nói.
“Huynh không thừa nhận là được”, Cơ Thi Dao tức giận nói.
“Ta không thừa nhận? Ta không thừa nhận thì có được không? Tên kia đã xác định rồi, chẳng qua là để chúng ta làm rõ thôi”.
Cơ Thi Dao tức giận hừ một tiếng rồi nói: “Người này có hiểu biết về Cửu Nguyên Đan Điển nhiều hơn chúng ta, những vấn đề mà hắn hỏi huynh, cẩn thận nghĩ lại thì cũng cảm thấy rất kỳ quái”.
Kỳ quái?
Sao lại kỳ quái?
Cơ Thi Dao nhìn về phía Duẫn Khả Vi, nói: “Huynh cẩn thận nghĩ lại mà xem, những vấn đề này huynh đều trả lời đúng một nửa, còn phần mà huynh và ta không biết ấy, có phải là sư tôn cũng đã từng đề cập tới hay không?”
“Cửu Nguyên Đan Điển tổng cộng có chín cuốn, ba cuốn đầu, ba cuốn giữa và ba cuốn cuối, trong đó ghi chép kiến thực thuật luyện đan ngày càng cao thâm tối nghĩa, nhưng khi hắn giảng giải lại vô cùng rõ ràng”.
Từ những lời Cơ Thi Dao nói ra, sắc mặt Duẫn Khả Vi cũng dần dần thay đổi.
Thật đúng là kỳ quái!
Cái tên này nếu như chỉ nói về thuật luyện đan cao thâm, Duẫn Khả Vi cho rằng bản thân có thể đánh bại hắn.
Bởi vì hắn ta từng được học Cửu Nguyên Đan Điển.
Đan thuật, dược liệu, phương thuốc được ghi chép Cửu Nguyên Đan Điển có thể nói là có một không hai trên thế gian.