Vệ Khả Dần xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, hắn ta không nhịn được nói: “Tần công tử, thứ lỗi cho tại hạ làm liều”.
Vệ Khả Dần chắp tay cười nói: “Nghe sư muội ta nói, muội ấy từng bại dưới tay Tần Ninh công tử khi so tài về lĩnh vực phân biệt dược liệu, không biết là có việc này không?”
Nghe được những lời này, Dược Thập ở một bên lập tức cười lạnh.
Tên khốn kiếp này!
Chuyện doạ người như vậy, sao cô ta có thể nói ra?
Nhất định là cái tên khốn kiếp kia đã dùng cơ sở ngầm của mình để điều tra ra chuyện này…
Tần Ninh mỉm cười nói: “Bại dưới tay ta, làm đan đồng của ta mười năm”.
Vệ Khả Dần lộ ra vẻ quả nhiên có chuyện này, hắn ta nhìn nhìn Dược Thập.
Dược Thập cũng khoang tay đứng, nhìn đất nhìn trời xung quanh, làm như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Vệ Khả Dần cười nói: “Nếu như tại hạ là sư huynh của Dược Thập, tất nhiên cũng là một vị đan sư Chí Tôn, nghe lời sư muội nói, trong lòng cảm thấy ngứa nghề khó nhịn, cũng muốn so tài với Tần công tử một lần”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều trở nên kỳ quái.
Cái tên này…
Tặng đầu mình cho người ta cũng không cần tích cực như vậy chứ?
So tài với Tần Ninh?
Chính là muốn chết.
“Được!”
Hắn cười nói: “Thi đấu cái gì?”
“Nhận biết dược liệu, hiện giờ chúng ta không đủ điều kiện, luyện chế đan dược cũng có chút phiền phức, vậy thì thi tài lý luận đi”.
Vệ Khả Dần cười tủm tỉm nói: “Mỗi người đưa ra cho đối phương một vấn đề, về luyện chế đan dược, về thu xếp lại dược liệu, hoặc phương pháp của đan sư, vân vân, tất cả đều có thể”.
“Có thể khiến cho đối phương không trả lời được thì được cộng một điểm, tổng số lượng là một trăm đề bài!”
Lời này vừa nói ra, trong mắt Tần Ninh hiện lên nụ cười càng thêm chân thành.
“Ở đây có bốn đan sư là ngươi, ta, tiểu sư muội và Hác Kỉ Suất, vậy thì để tiểu sư muội làm trọng tài đi, Hác Kỉ Suất là người ghi chép, được không?”