Dặn dò xong, Tần Ninh theo Nguyên Sơ Liễu rời khỏi nhà họ Linh.
Trên đường đi, hắn ngồi trên phi cầm rồi vào điện nghỉ ngơi.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì canh giữ ở ngoài như hai vị thần giữ cửa.
Mấy ngày nay vất vả cho sư tôn rồi.
Phải ngủ một giấc thật say mới được!
Gần ba ngày sau, họ trở về thành Phù Dung ở Linh Nguyên Châu.
Đến khi đã vào Phù Dung lâu, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên mới gọi Tần Ninh dậy.
Thời Thanh Trúc đứng chờ ở ngoài.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy đầm dài màu xanh biếc hơi bó sát làm lộ đường cong quyến rũ, trên tóc cắm một chiếc quạt giấy nhỏ vẽ tranh thủy mặc đầy hoạt bát.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều ngẩn người khi nhìn thấy Thời Thanh Trúc.
Cảm giác nàng tuy vẫn như muội muội nhà bên nhưng đâu đó đã có khí chất trưởng thành rồi.
Lần trước chia tay sao họ không thấy Thời Thanh Trúc ra ngoài đình viện nhỉ?
Lý Huyền Đạo đứng cạnh Diệp Nam Hiên, thì thầm: "Thời sư nương vụng trộm với ai à?"
"Cút mẹ ngươi đi!"
Diệp Nam Hiên thấp giọng mắng: "Muốn chết cũng đừng bắt ta chết theo!"
"...", Tần Ninh xuất hiện trên gác mái.
Thời Thanh Trúc tiến lên ôm tay Tần Ninh, rất đỗi lo lắng khi nhìn thấy đôi chút vẻ mệt mỏi còn lộ ra trên mặt hắn dù đã ngủ một giấc: "Sao đi một chuyến mười mấy ngày mà nhìn chàng sa sút hẳn thế?"
"Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn thôi, không sao đâu..."
Thời Thanh Trúc quá đỗi xót xa.
Nàng thích nhất là có Tần Ninh ở bên chiều chuộng mình, yêu mình, che chở mình.
Vì nàng biết mình chính là bảo bối của hắn.
Lần đầu tiên thấy Tần Ninh thế này, Thời Thanh Trúc càng thương hắn hơn.
Lúc này, Hồng Phù Dung tạm gác công việc mau chóng tới gặp Tần Ninh.
"Dược Thập đâu?"
Tần Ninh đi vào vấn đề.
"Hơn mười ngày qua Dược Thập luôn quan sát đồ đệ của cô ấy, hay xuất quỷ nhập thần nên ta cũng không rõ..."
Hồng Phù Dung cúi người đáp.
"Không cần!"
Đúng lúc đó, một bóng người thình lình từ bên ngoài đình viện bước đến gần mấy người.