Có câu này của lâu chủ Hồng Phù Dung, ai còn dám mở miệng?
Người nhà họ Linh chìm đắm trong sự khiếp sợ, trong thời gian ngắn không thể nào phản ứng lại được.
Trước khi đến đây, nhà họ Linh bọn họ vẫn còn bấp bênh.
Thế mà bây giờ lại một bước lên trời?
Chuyện này thực sự làm cho người ta khó có thể tin được! Điều Tần Ninh muốn nói, chính là như vậy.
Sắp xếp tốt chuyện nhà họ Linh, là việc mà hiện giờ hắn phải làm.
“Ngươi phái Nguyên Sơ Liễu đến bảy quận, là muốn tuyển chọn đệ tử cho Phù Dung lâu sao?”
Tần Ninh nhìn về phía Tần Ninh, cười nói.
“Vâng!”
Hồng Phù Dung cung kính nói: “Nếu như công tử không cho phép, bây giờ ta sẽ cho dừng lại!”
“Có gì đâu mà không cho phép, mặc dù bảy quận có diện tích không bằng đại địa Linh Nguyên Châu, nhưng dù sao cũng thuộc lãnh thổ của nó, ngươi làm như vậy cũng là chuyện tốt”.
Tần Ninh cười nói: “Sau này quan tâm đến nhà họ Linh nhiều một chút”.
Hồng Phù Dung gật đầu, lập tức nói: “Nhà họ Linh ở đại địa Linh Nguyên Châu có thực lực không kém, dù sao năm đó cũng là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực, tuy rằng hiện tại lui về một châu, nhưng căn cơ vẫn còn…”
“Ta sẽ đi xem sau”.
Tần Ninh gật đầu nói.
Cửu Nguyên Vực bao gồm chín châu.
Thực lực của bá chủ một châu, có thể nói như rắn đầu đàn.
Thế nhưng, khi so với cả Cửu Nguyên Vực, bá chủ trong một châu tất nhiên là kém xa mấy thế lực bá chủ hàng đầu.
Cái này cũng giống như là trong Linh Nguyên Châu.
Được chia thành khu vực trung tâm và khu vực giáp biên giới.
Khu vực trung tâm có ba bá chủ lớn là nhà họ Liễu, nhà họ Linh và Phù Dung lâu, thực lực cường đại.
Khu vực giáp biên giới là bảy quận, ví dụ như nhà họ Hứa, nhà họ Thạch và nhà họ Dương trong đó đều không tính là gì khi so với ba phương thế lực trên! Đương nhiên tiêu chí để phân chia khu vực trung tâm và khu vực giáp biên giới này cũng không phải dựa vào vị trí địa lý, không phải đại địa Linh Nguyên Châu là ở vị trí trung tâm của Linh Nguyên Châu, mà là ở nơi có linh khí đất trời cường thịnh nhất, vạn vật sinh sôi, dân cư đông đúc nhất.
Giữa nam và bắc có chênh lệch rất lớn.
Tần Ninh nói tiếp: “Tất cả mọi người giải tán đi!”
Chuyện này đến đây là chấm dứt.