“Phốc…”, ngay sau đó, Hồng Phù Dung phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng, máu tươi từ trong miệng cô ấy phun ra lại khiến cho mặt đất bị ăn mòn.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta mới chỉ nghe Nguyên Sơ Liễu nói qua một chút, không ngờ tâm ma trong cơ thể ngươi đã đến tình trạng này rồi”.
Hồng Phù Dung cũng nhìn về phía người thanh niên trước mắt, ngay sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự đau đớn, tương tư, ai oán, rồi ba bước cũng thành hai bước, cô ấy đi đến trước mặt Tần Ninh, không nhịn được mà dang tay ôm chặt lấy hắn.
“Tiên sinh…”, một tiếng kêu làm tan chảy trái tim người khác.
Tần Ninh chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại áp sát vào ngực mình, trong lòng thầm nghĩ một câu: Thật khó lường!
Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt như sắp sửa giết người của Thời Thanh Trúc phóng đến, Tần Ninh ho khan nói: “Phù Dung…”, Hồng Phù Dung cũng tự biết là mình thất lễ, lúc này, cô ấy lùi về sau hai bước, sửa sang lại quần áo rồi quỳ xuống hành lễ, giọng run rẩy nói: “Tiên sinh tha tội, Phù Dung quá mức kích động, cho nên hành động không đúng mực”.
Thời Thanh Trúc hừ một tiếng.
Tần Ninh ho khan nói: “Đứng lên đi, không trách ngươi”.
“Vốn dĩ, khi chế tạo nên Phù Dung cổ cầm này, ta đã để lại trong đó một cầm âm, để khi nào cầm thuật của ngươi đạt đến cảnh giới thích hợp sẽ dung hợp với nó…”
“Phù Dung hổ thẹn, không thể lĩnh ngộ được”.
“Ngươi không lĩnh ngộ được cũng không sao, cầm âm này, ta cũng có thể lấy ra cho ngươi, vốn là định để cho ngươi có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể giúp ngươi giải trừ tâm ma!”
Hồng Phù Dung lại bái lạy.
“Tiên sinh quả nhiên là có trí tuệ hơn người, năm đó, người dốc lòng dạy dỗ Phù Dung, nhưng đáng tiếc Phù Dung ngu dốt, vẫn chưa lĩnh ngộ được hết ý tứ trong lời nói của tiên sinh, không nghĩ tới tiên sinh lại có thể trở về, còn thay đổi trở thành một người hoàn toàn khác”.