Diệp Nam Hiên không phục nói: “Chờ ta đến Đại Chí Tôn hậu kỳ, ta nhất định sẽ làm được”.
Giờ phút này, bên trong võ trường, đao của Hứa Lâm Thiên đã trực tiếp chém về phía Tần Ninh.
Đao phong này có uy lực cường đại không chỉ gấp mấy lần.
Ầm…Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên, Trầm Uyên kiếm chắn ở phía trước, thân hình Tần Ninh lùi về sau, cứng rắn chống đỡ một đao này.
Tiếng gầm khủng bố bộc phát ra giữa hai người.
Một đao một kiếm như hình với bóng, di chuyển khắp cả võ trường, thỉnh thoảng lại va chạm với nhau, bộc phát ra tiếng gầm rú long trời lở đất.
“Thuỷ Chi Linh Long!”
Đột nhiên, Tần Ninh chém ra một nhát, kiếm khí hoá thành nước, tiếng gào thét không ngừng vang lên, không ngừng bùng nổ.
Hơi thở khiến kẻ khác run sợ phóng thích toàn bộ ra bên ngoài.
Kiếm khí hoá hoả khí.
Kiếm khí hoá hơi nước.
Hơn nữa, cho dù kiếm khí của Tần Ninh có biến hoá như thế nào, cũng đều ẩn chứa lực uy hiếp cường đại.
Cho dù biến thành hình dạng như thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi.
Dưới sự phụ trợ của pháp thân, lực lượng của Hứa Lâm Thiên bùng nổ, có thể nói là mạnh hơn gấp mười lần.
Chỉ là, giao chiến với Tần Ninh, ông ta cảm giác được sức mạnh của mình dường như đang ngày càng yếu đi.
Không! Không phải là lực lượng của ông ta yếu đi, mà là lực lượng của Tần Ninh đang dần dần mạnh lên.
Tần Ninh thi triển kiếm thuật, nhưng mỗi một chiêu đều cực kỳ bá đạo.
Kiếm thuật như thế này, ông ta căn bản chưa từng thấy qua.
Hơn nữa trong kiếm thuật của Tần Ninh còn có một loại khí thế biến hoá đặc biệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Lâm Thiên chưa nghĩ ra được.
Mà ở vị trí lầu các của Linh Ngự môn, ánh mắt của Dược Thập dần dần thay đổi.
Dương Từ Lai ngồi bên cạnh Nguyên Sơ Liễu cũng trợn tròn mắt.
“Là kiếm ý”.
“Là kiếm ý”.
Trong lòng hai người đều xuất hiện ý nghĩ này,