Nhìn thấy nhà họ Hứa và nhà họ Thạch bị mất mặt, các gia tộc và thế lực khác đều vô cùng vui vẻ.
"Nào, tiếp tục!"
Diệp Nam Hiên nhìn về phía nhà họ Hứa, cười nói: "Kế tiếp, còn có ai nữa không?"
Lúc này trong lầu các nhà họ Hứa, đám cao thủ Đại Chí Tôn trung kỳ bị thương nằm la liệt.
Hứa Lâm Thiên thân là tộc trưởng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể nói ra được một câu nào.
Còn có ai nữa! Hết rồi! Đại Chí Tôn trung kỳ đều đã bị khiêu chiến một lần, không ai có thể ra sân nữa.
Hứa Lâm Thiên đứng dậy nhìn về phía Diệp Nam Hiên bên trong võ trường, khẽ nói: "Đại Chí Tôn trung kỳ nhà họ Hứa đều đã xuất chiến hết rồi, không ai có thể chiến đấu tiếp nữa".
Lời này nói ra cũng thấy mất mặt.
Thế nhưng không thể không nói ra, vì đúng là không còn ai có thể ra chiến tiếp nữa.
Diệp Nam Hiên nghe vậy lại không thèm để ý nói: "Không còn Đại Chí Tôn trung kỳ nào nữa sao?
Nhanh như vậy?
Chẳng phải là thua vài chục tòa thành trì thôi ư, sao lại không còn ai có thể chiến đấu tiếp vậy".
Hứa Lâm Thiên nghe thấy lời này, hận không thể nhảy xuống sân trực tiếp tát chết Diệp Nam Hiên.
Mà vào lúc này, Dương Từ Lai đứng dậy, cười nói: "Anh bạn của Linh Ngự môn, nhà họ Hứa đã không còn Đại Chí Tôn trung kỳ có thể chiến đấu, không thể khiêu chiến tiếp nữa rồi!"
Đây là quy định.
Võ giả cùng cảnh giới của một phe khiêu chiến, nếu phe khác không thể tiếp tục khiêu chiến thì có thể từ chối ứng chiến.
Diệp Nam Hiên nghe thấy lời này lại cười nói: "Làm sao lại không được?"
"Không còn Đại Chí Tôn trung kỳ nào có thể xuất chiến, dù sao cũng nên có Đại Chí Tôn hậu kỳ chứ?"
"Ta, Diệp Nam Hiên của Linh Ngự môn, khiêu chiến võ giả Chí Tôn hậu kỳ của nhà họ Hứa, ai dám đến chiến?"
Lời này của hắn ta như long trời lở đất.
Diệp Nam Hiên muốn lấy Đại Chí Tôn trung kỳ khiêu chiến Đại Chí Tôn hậu kỳ?
Vượt cấp khiêu chiến, đối phương sẽ không được phép từ chối.
Thế nhưng cuộc đấu võ bảy quận đã tổ chức nhiều lần như vậy, chưa từng xảy ra chuyện vượt cấp khiêu chiến lần nào.