Giờ phút này, sắc mặt người nhà họ Linh cực kỳ khó coi.
Đây đã là trận thứ mười rồi.
Nhà họ Hứa và nhà họ Thạch khiêu chiến, bọn họ thắng được hai trận, nhưng cũng là thắng thảm! Thua tám trận.
Thua rất nhiều thành trì và mạch khoáng.
Thế nhưng nhà họ Thạch và nhà họ Hứa vẫn không có dấu hiệu dừng tay.
Sắc mặt người nhà họ Linh vô cùng khó coi.
Mà cho đến lúc này, Tần Ninh coi như đã hiểu được.
Nhà họ Hứa đối với nhà họ Linh, là ăn chắc rồi.
Nhóm tiểu bối thua, bây giờ nhóm trưởng bối bắt đầu ra tay, bên phía nhà họ Thạch rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt đầu thể hiện ra tham vọng của mình.
“Nhịn đến nóng nảy rồi?”
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
“Đương nhiên”.
Hai người gật đầu.
“Bây giờ có thể bắt đầu được rồi”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hai người các ngươi đều là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ, đừng bỏ qua bất kỳ một ai, lần lượt khiêu chiến các võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn trong nhà họ Thạch và nhà họ Hứa đi”.
“Linh Ngự môn cũng quản lý mấy chục toà thành trì, tiền vốn đã có, các ngươi cứ yên tâm đánh đi!”
Diệp Nam Hiên cười nói: “Cần tiền vốn làm gì, nếu như thua một trận, con sẽ đem đầu mình cắt xuống cho sư tôn làm bóng đá!”
“Đi thôi”
“Vâng!”
Trò hay, bây giờ mới bắt đầu.
Diệp Nam Hiên đi xuống võ trừng, nhìn xung quanh, sau đó cười ha ha nói: “Tại hạ, Diệp Nam Hiên thuộc Linh Ngự môn quận Linh Tiên, cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ”.
“Xuống đài khiêu chiến các vị tiền bối, tuổi trẻ ngông cuồng không sợ thất bại, Linh Ngự môn lấy năm toà thành trì làm tiền đặt cược, người đầu tiên ta muốn khiêu chiến là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ nhà họ Hứa, ai dám đến?”