“Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi sao…”
Giờ phút này, hai vị cao thủ Đại Chí Tôn hậu kỳ đứng đối diện nhau, mọi người ngoài sân đều tự động im lặng, cẩn thận quan sát trận đấu này.
“Nhóm tiểu bối nhà họ Linh vùng dậy, không biết thực lực của thế hệ trước nhà họ Linh thế nào?”
Thạch Nghiễn mỉm cười nói: “Linh Văn Minh, những năm gần đây ngươi có tiến bộ không?”
“Hẳn là có đi”.
Vút vút…Lời nói vừa dứt, hai vị Đại Chí Tôn hậu kỳ đã lập tức ra tay.
Nhất thời, trong võ trường, khí Chí Tôn bùng nổ, pháp thân Ngưng Thể, giống như hoá thành thực thể, va chạm vào nhau.
Linh Văn Minh là pháp thân Báo Linh, thân pháp có tốc độ cực kỳ nhanh, khiến cho Thạch Nghiễn không thể nắm được quỹ tích chuyển động trong thời gian ngắn.
Hai người giao chiến, khí thế dần trở nên mãnh liệt, sức bộc phát khủng bố va chạm với trận pháp ở xung quanh võ trường, tạo nên từng gợn sóng…
“Nhìn qua có vẻ Linh Văn Minh vừa tiến vào Đại Chí Tôn hậu kỳ không lâu phải không?”
Dược Thập mở miệng nói: “Trong cơ thể vẫn còn một chút hơi thở của đan dược chưa tiêu tan hoàn toàn, chỉ sợ sẽ không phải là đối thủ của Thạch Nghiễn”.
Tần Ninh nhìn về phía võ trường, không nói gì thêm.
Thạch Nghiễn và Linh Văn Minh đang đánh ngang tay, đột nhiên, hai tay Thạch Nghiễn nắm chặt, ngay sau đó, trên mặt đất, bên cạnh Linh Văn Minh có tảng đá lớn nổi lên, hoá thành hai hình bàn tay, lập tức vươn về phía Linh Văn Minh.
Linh Văn Minh cũng phản ứng lại, khí thế bùng nổ, thân thể giống như một con báo, linh hoạt né tránh.
Nhưng Thạch Nghiễn đã sớm lường trước được điều này, trong chớp mắt y đã áp sát Linh Văn Minh, nhếch môi tung ra một cước.
Ầm…Cơ thể Linh Văn Minh lập tức rơi xuống đất, bàn tay được ngưng tụ từ đá lớn kia nhanh chóng bắt lấy ông ta, âm thanh gãy xương rắc rắc vang lên.
Linh Văn Minh kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Nhận thua!”
Lão gia tử Linh Thiên Triết vội vàng nói.
Thạch Nghiễn nghe thấy đối phương nhận thua thì khóe miệng khẽ nhếch lên, thân hình lùi về sau.
Trong nhà họ Linh lập tức có người tiến vào võ trường, nâng Linh Văn Minh xuống.
Thạch Nghiễn nhìn về phía nhà họ Linh, mỉm cười nói: “Vốn tưởng rằng tiểu bối nhà họ Linh không tầm thường là do có trưởng bối làm gương tốt, bây giờ xem ra, không phải như thế”.
“Dược Thập…”
“Hả?”
“Còn ngây người ra đó làm gì?”