"Lần này quy củ của cuộc đấu võ bảy quận vẫn không thay đổi, các phe phái cần lấy ra thành ý".
"Trong tỉ thí, không thể ra tay giết chóc, nếu có một phe nhận thua thì cuộc tỷ thí sẽ kết thúc, nếu hai phe đều không nhận thua thì phải tự mình gánh chịu kết quả tỷ thí".
"Mọi người có ý kiến gì không?"
Dương Từ Lai nhìn bốn phía, khẽ cười nói, giọng nói cũng không tính là lớn, nhưng lại truyền rất rõ vào tai mỗi người.
"Từ Lai huynh, mọi người đều biết về quy củ cả rồi, ta thấy cứ dứt khoát bắt đầu đi".
Tộc trưởng nhà họ Lữ - Lữ Nghiễm cười nói.
"Đúng vậy, những lần trước đều như thế, những chuyện này chúng ta đều đã nói rõ ràng với đám tiểu bối rồi".
Tộc trưởng nhà họ Ngô - Ngô Bác Phong cũng cười ha hả nói.
"Được!"
Dương Từ Lai cười nói: "Nếu đã như vậy, ta tuyên bố, cuộc đấu võ bảy quận lần này chính thức bắt đầu".
Võ giả các phe phái đều tràn đầy phấn khởi, ai nấy đều thi nhau nín thở nhìn chằm chằm vào võ trường không chớp mắt.
Bốn phía võ trường xuất hiện hơn mười vị võ giả, đứng ở mép võ trường.
Mà Dương Trình của nhà họ Dương cũng đi vào mép.
Một vị cường giả Tiểu Thiên Tôn làm trọng tài, đám người cũng yên tâm.
"Hôm nay nhà họ Dương là người chủ trì, Dương Khuynh Tu ta sẽ mặt dày làm người ra sân đầu tiên vậy!"
Một giọng nói hùng hồn vang lên.
Chỉ thấy một thanh niên đi ra từ phía nhà họ Dương, chân đạp giữa không trung, vững vàng rơi lên trên võ trường.
"Dương Khuynh Tu, cảnh giới Tiểu Chí Tôn sơ kỳ, khiêu chiến Ngô Văn nhà họ Ngô quận Ngô Điền!"
Thanh niên kia mặc một bộ áo trắng, phóng khoáng ngông nghênh, cười nhạt nói.
Ở phía nhà họ Ngô, một cô gái lập tức đứng dậy, trong tay cầm một thanh trường kiếm, vững vàng rơi vào bên trong võ trường.
Ở trong võ trường lớn như vậy, hai bóng người có vẻ vô cùng nhỏ bé.
"Ứng chiến!"
Ngô Văn lạnh lùng nói.
Phía nhà họ Dương, một lão già đứng dậy, mở miệng nói: "Dương Khuynh Tu khiêu chiến Ngô Văn, lấy một trăm vạn nguyên thạch để đặt cược".