Nếu như Dược Thập có thể thắng được Tần Ninh, điều đó mới là kỳ lạ.
Giờ phút này, hai người từ tầng một đi lên tầng hai.
Tới tầng hai, vị trí của các quầy hàng nhìn qua hoàn toàn khác biệt.
Số lượng hộ vệ nhiều hơn, thực lực cũng cao hơn không ít, hơn nữa, các đan dược, dược liệu được bày biện trong các quầy hàng cũng rực rỡ muôn màu, cấp độ và phẩm chất cũng khác nhau.
Dược Thập đi đến trước một tủ thuốc trong suốt, hai mắt tỏa sáng.
“Đây là cái gì?”
Dược Thập có chút đắc ý nói.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, khẽ nhíu mày.
Dược Thập thấy một màn như vậy thì mỉm cười nói: “Lần này, xem ra là ngươi không đoán ra được rồi”.
Hác Kỉ Suất cũng nhìn về phía quầy.
Trên quầy hàng là một đoá hoa tươi.
Nói là hoa tươi nhưng nhìn qua lại vô cùng kỳ lạ.
Bông hoa to chừng một bàn tay, chia thành mấy chục cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều khéo léo tinh xảo, mang theo bột phấn màu hồng nhạt.
Hơn nữa, ở vị trí chính giữa bông hoa trông rất sống động, tuyệt đẹp như có một dòng nước sóng sánh chuyển động…Hác Kỉ Suất nhướng mày.
Đừng nói là biết, hắn ta còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Hắn trực tiếp nói: “Loài hoa này sinh trưởng ở những nơi có màu tươi nồng đậm, vẻ ngoài giống như một sinh vật sống, nó không có sức hấp dẫn gì đối với con người chúng ta, nhưng đối với một vài loài cá, nó lại có lực hấp dẫn trí mạng”.
“Nụ hoa ngả xuống bên bờ sông, hấp dẫn các loài cá tự động mắc câu, ngoi lên mặt nước, hôn lên đóa hoa, trầm mê vào trong đó, sau cùng là bị chết ngạt…”
“Bởi vậy, bên trong Trầm Ngư Hoa hấp thụ tinh khí trong cơ thể của rất nhiều loài cá, ẩn chứa khí Thuỷ Linh phong phú, đối với võ giả tu hành các loại pháp thân Thuỷ Linh mà nói, thì đây là thứ cực kỳ bổ dưỡng…”, Dược Thập nghe vậy thì chỉ hừ một tiếng.
Hác Kỉ Suất cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tần Ninh lợi hại.
Lúc này, Hác Kỉ Suất nói: “Sư tôn, con thấy hai người đều có kiến thức sâu rộng trên con đường luyện đan, nếu như cứ tiếp tục so tài như vậy hẳn là cũng không tìm được người thắng, hay là chúng ta coi như xong đi, vốn dĩ cũng chỉ là chơi đùa một chút”.