Thời Thanh Trúc không hề để ý đến lời lẩm bẩm một mình của Tần Ninh, hết gặm đùi gà lại uống rượu, chẳng quan tâm tới khí chất hay dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của mình.
Mà cùng lúc đó, ở một đầu khác của tửu lâu, mấy bóng dáng đứng dậy đi xuyên qua đại sảnh, đến trước bàn Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Thanh niên cầm đầu có tóc dài buộc cao, người mặc võ phục tơ lụa, mặt mày thanh tú mang vài phần khách khí.
"Vị tiên tử này ta chưa từng gặp qua ở quận Côn Dương, không biết nàng đến từ phương nào?"
Giọng nói của thanh niên rất có từ tính, lúc này nhìn về phía Thời Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói.
Thời Thanh Trúc đang mặc một bộ váy dài màu trúc xanh, trên váy có mấy cành trúc xanh mát.
Tần Ninh nói khí chất của nàng như u trúc, nàng thích váy như vậy.
Chỉ là lúc này hai bàn tay nhỏ của Thời Thanh Trúc bóng mỡ, miệng cũng bóng nhẫy, một tay cầm đùi gà một tay uống rượu ngon. Khí chất, dung mạo của thiếu nữ có thể xưng là hoàn mỹ không tì vết, nhưng dáng vẻ hiện tại thật sự là khiến cho người ta không dám khen tặng.
Nhưng ánh mắt thanh niên nhìn Thời Thanh Trúc có vẻ hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ lôi thôi của Thời Thanh Trúc, xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, phát hiện vẻ đẹp của nàng.