Công chúa Linh Lung và đám người Địch Khánh đã không còn gì để nói.
“Giao người phụ nữ của ta ra? Ngươi cũng xứng sao?”
Tần Ninh thu lại thương dài, thản nhiên nói: “Tiểu gia lười tính toán với các ngươi, thế mà thật sự cho rằng những món đồ ở trong này ngươi có thể động vào sao?”
“Tần Ninh, ngươi chết chắc rồi!”
Kha Vũ tỏ ra lạnh lùng nói: “Sức mạnh của cương quốc không phải điều mà ngươi có thể đắc tội”.
“Còn dám uy hiếp ta sao?”
Tần Ninh cười giễu nói: “Đừng nói là ngươi, hôm nay kể cả 36 vị cương vương của 36 cương quốc mà xếp thành hàng ở đây thì ta cũng sẽ khiến chúng ngoan ngoãn cút xéo, nghe theo lời ta”.
“Ngươi…”
Tang Khắc lúc này hơi thở phừng phừng.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Hôm nay tới rồi thì đừng mơ rời đi!”
Lúc này, Tần Ninh đâm một thương ra, ánh thương lóe lên xông vào trong đám người.
Ánh thương màu đen với thân thể màu vàng dung hòa thành màu đen vàng, không ai có thể ngăn cản.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này thì chấn động không thôi.
Đây mới là Tần Ninh chân chính.
Linh khí hùng hậu, thương thuật tinh thông, thân thể khỏe mạnh, dẻo dai.
Điều này quả thật là tu luyện hoàn mỹ của võ giả tứ linh cảnh.
Tôi luyện thân thể, ngưng tụ linh khí, tinh thông linh quyết.
Tần Ninh dường như đã nắm vững một cách hoàn mỹ.
Hơn trăm người lúc này bị một người đuổi chạy tán loạn, nhưng Tang Khắc và Kha Vũ thì không thể chạy thoát, bị Tần Ninh giết chết dưới thanh thương dài.
“Chạy hơn một nửa…”
Tần Ninh trở về, thương dài vác sau lưng, thản nhiên nói: “Hi vọng đừng để ta gặp lại!”
Gặp lại?