"Ít nhất bây giờ ta không thấy mệt chút nào".
Tần Ninh nói câu ấy rồi siết chặt bàn tay.
Sau đó lao thẳng về phía Nguyên Trung Thiên với tốc độ nhanh như chớp.
Lần này hắn ta đã kịp chuẩn bị, nắm chặt tay, sức mạnh dồi dào được giải phóng.
Nguồn năng lượng lớn khủng khiếp tràn ngập khắp nơi trong cơ thể Nguyên Trung Thiên.
Pháp thân Ngưng Thể, ba đạo thể văn.
Thực lực của Nguyên Trung Thiên là Đại Chí Tôn hậu kỳ, mặc dù đã bị Thời Thanh Trúc làm bị thương nhưng vừa rồi uống một viên bảo đan Chí Tôn chữa thương nên chỉ còn thở dốc, sức mạnh cũng được hồi phục ít nhiều.
"Thần Văn Kình!"
Câu vừa dứt, từng đạo khí Chí Tôn dồi dào ngưng tụ trong cơ thể Nguyên Trung Thiên thật nhanh, sau đó chúng hóa thành cơn mưa chưởng ấn từ trên trời giáng xuống, chưởng ấn này xuống sâu hơn chưởng ấn kia.
Khi khí tức đầy hãi hùng ấy bộc phát, nó hệt như một cơn mưa phùn dai dẳng chực chờ nhấn chìm toàn bộ cơ thể Tần Ninh.
"Phá!"
Tuy nhiên, ngay lúc này, một tiếng quát truyền đi khắp nơi.
Tiếp đến là tiếng nổ kinh thiên động địa.
Những người xung quanh bỗng nhiên thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Chỉ thấy hai bên Tần Ninh đang bị kìm kẹp lúc này hội tụ long ảnh và phượng ảnh, sức mạnh mênh mông của đất trời cũng theo đó mà bộc phát.
Ầm... Trong giây lát, hơi thở đáng sợ lan tỏa khắp nơi.
Từng tia sức mạnh kéo dài hoàn toàn vỡ vụn.
"Trói!"
Tần Ninh nói sao làm vậy, chốc lát sau đã gầm lên khiến khí Chí Tôn cuộn trào mãnh liệt như sóng biển trong cơ thể càn quét mọi thứ.
Phụt... Nguyên Trung Thiên phải hứng chịu một kích của hắn, phun một ngụm máu, mặt mày trắng bệch.
Tuy nhiên, chưa đợi những người khác hoàn hồn thì cơ thể Tần Ninh đã lao thẳng tới trước người hắn ta.
Sức ép kinh khủng ấy khiến tâm trạng tất cả mọi người trở nên nặng nề.
"Đại ca!"
"Đại ca!"
Nguyên Trung Nhân và Nguyên Trung Thành thấy cảnh này thì trợn trừng mắt.