Nguyên Trung Nhân cười ha hả nói: "Đại ca đừng lo lắng".
"Báo!"
Đúng lúc này, một người đột nhiên chạy từ bên ngoài đại sảnh vào.
"Tam bang chủ đã trở về!"
Nghe thấy lời này, người bên trong cười nói: "Đại ca ngươi xem, ta đã nói tam đệ biết chừng mực, sẽ không làm bậy đâu!"
"Người đâu?"
Sắc mặt võ giả kia tái nhợt, run rẩy nói: "Bị người ta... Bị người ta áp tải về...", "Cái gì!"
"Cái gì!"
Hai vị bang chủ lập tức biến sắc.
Mà giờ phút này, bên ngoài Nguyên Võ bang.
"Nguyên Võ bang!"
Tần Ninh nhìn ba chữ to kia, khẽ mỉm cười nói: "Nam Hiên, tháo ra".
"Rõ!"
Diệp Nam Hiên sải bước ra, bàn tay tạo thành đao, một khí thế bộc phát ra khiến bảng hiệu rơi xuống đất rầm một tiếng.
Sắc mặt mấy đệ tử canh gác đứng trong bang tái nhợt, nhưng cũng không dám ngăn cản.
Ngay cả tam bang chủ đều bị đám người này bắt được, bọn họ tiến lên không phải là chịu chết sao! Mà sau khi bảng hiệu rơi xuống đất, từng bóng người từ bên trong lần lượt lao vụt ra.
"Là ai ăn gan hùm mật gấu đến Nguyên Võ bang gây chuyện, sống đủ rồi ư?"
Một tiếng quát truyền ra, đám người đứng xung quanh xem chỉ cảm thấy màng nhĩ cũng phải run.
"Là ta!"
Tần Ninh sải bước ra, khẽ mỉm cười nói: "Muốn chết, chỉ sợ các ngươi không giết được ta đâu!"
Nguyên Trung Thiên, Nguyên Trung Nhân dẫn hơn mười người xuất hiện ở cửa Nguyên Võ bang, nhìn về phía đám người trước mặt.
Mười thanh niên nam nữ kia giờ phút này đang áp giải mười mấy người Nguyên Trung Thành đứng bên ngoài Nguyên Võ bang.
"Đám nhóc nhà họ Linh...", Nguyên Trung Thiên nhìn thấy mấy người Linh Phi Dương, lúc nhìn thấy Linh Phỉ Phỉ, ánh mắt đột nhiên lấp lóe.
Xong rồi!
"Đại ca...", lúc này Nguyên Trung Thành đang bị trói, mặt mày xanh như tàu lá chuối, trông chẳng có tí hồng hào nào, ánh mắt hắn ta đầy đau khổ: "Xin lỗi... đại ca..."