Linh Văn Long gật đầu nói: “Căn dặn xuống bên dưới, tiếp đãi cho tốt, không được đối đãi không chu đáo”.
“Vâng!”
Cùng lúc đó, ở bên kia, trong một tòa đình viện nhà họ Linh.
Đình viện hướng nam, hai bên có một vài gian phòng.
Đúng lúc này, trong đình viện dưới đình nghỉ mát, nhà họ Linh đã chuẩn bị rất nhiều cao lương mỹ vị để chiêu đãi mấy người Tần Ninh.
Sau bữa ăn thịnh soạn, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên cũng lần lượt về phòng nghỉ ngơi.
Dưới đình nghỉ mát.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc nhìn nhau cùng ngồi xuống.
“Phu quân, chàng đang nghĩ gì vậy?”
Thời Thanh Trúc lên tiếng hỏi.
“Không có gì...”, Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, nhìn lên bầu trời đêm, nói: “Ta ra ngoài đi dạo, nàng nghỉ ngơi sớm đi!”
“Ta đi cùng chàng!”
“Được”.
Lúc này hai người rời khỏi đình viện, đi dạo quanh trong phủ nhà họ Linh...phủ nhà họ Linh rộng lớn được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng với thực lực của hai người, nếu không muốn để những hộ vệ đó phát hiện, những người đó cũng không thể phát hiện ra bọn họ.
Sau khi đi một vòng, đến trước một tòa đình viện.
Tần Ninh dừng lại, liếc nhìn cửa đình viện.
“Nhà thờ tổ nhà họ Linh!”
Lẩm bẩm một câu, lúc này Tần Ninh muốn đẩy cửa đi vào, nhưng trong lòng lại do dự, nhất thời hai người đứng ở bên ngoài nhà thờ tổ lặng thinh.
Cuối cùng, Tần Ninh vẫn đẩy cửa đi vào trong nhà thờ tổ.
Cánh cửa mở ra, là một không gian rộng lớn.
Mà đối diện với cửa, chính là nhà thờ tổ nhà họ Linh.
Trong nhà thờ tổ, những ngọn nến được thắp sáng rực rỡ.
Lúc này, Tần Ninh từng bước tới gần đại sảnh nhà thờ tổ, nhưng bước chân càng lúc càng nặng nề.
Thời Thanh Trúc hiểu được tâm trạng của Tần Ninh lúc này phức tạp như nào.
Cẩn thận đỡ Tần Ninh, hai người từng bước vào trong nhà thờ tổ.
Chỉ thấy trong nhà thờ tổ rộng lớn không có nhiều bài vị thờ cúng.
Hai bài vị trên tầng cao nhất lại khiến Tần Ninh dường như hoàn toàn nhụt chí, đứng ngây ra tại chỗ.