Dứt lời, Tần Ninh cưỡi Tông Sư bay nhanh như mũi tên...trên thực tế, Tông Sư tuy có vẻ uy vũ, nhưng phẩm cấp lại không cao.
Tần Ninh thích Cửu Anh hơn.
Chín cái đầu, đỏ rực như máu, toàn thân có vảy, giống như ngọn lửa, càng thích hợp với hắn.
Chỉ là từ lúc đến Trung Tam Thiên Cửu Anh đã rơi vào trầm lặng.
Tần Ninh cũng hiểu được khi bản thân đạt tới cảnh giới Chí Tôn, nó sẽ lại bắt đầu biến hóa!
Những con hung thú là vậy, huyết mạch khác với những loài thú khác, có rất nhiều điều kỳ lạ bí ẩn.
Trong cuộc đời của mình, Cửu Anh có thể trở thành một sự tồn tại sánh ngang với thần thú Long tộc Phượng tộc, hoặc có thể sống một cuộc đời tầm thường, không bằng cả Linh thú.
Đây chính là hung thú! Tần Ninh cũng rất kỳ vọng Cửu Anh sẽ trưởng thành sau lần biến hóa này.
Trên đường đi không có thêm nguy hiểm nào khác.
Nguyên Võ bang phái vị tam đương gia này đến, có lẽ cho rằng sự việc chắc chắn có thể được giải quyết.
Hoàng hôn buông xuống, từ xa mấy người đã nhìn thấy bức tường thành sừng sững, chạy dài hàng trăm dặm, một thành trì khổng lồ hiện ra trong tầm mắt.
Tường thành chạy dài cùng cổng thành, dưới ánh hoàng hôn giống như con thú khổng lồ há miệng, tràn đầy uy nghiêm.
Đây chính là quận Linh Tiên!
“Chờ một lát rồi vào thành!”
Lúc này Tần Ninh lên tiếng nói: “Áp giải mười mấy người này rất dễ làm người khác chú ý”.
Linh Phỉ Phỉ lại cười nói: “Không sao, mọi người ở đây chờ, ta có cách của mình”.
Linh Phỉ Phỉ nói xong, trong tay xuất hiện một phù ấn, sau đó vê nát, phù ấn biến thành ánh sáng lấp lánh rồi biến mất.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, một nhóm người xuất hiện rầm rộ ở cổng thành.
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên, khí tức mạnh mẽ nội liễm, ánh mắt như đao, đi tới trước mặt mấy người, sau đó nhìn đánh giá nhóm người Tần Ninh.
Cuối cùng ánh mắt nhìn đến Linh Phỉ Phỉ, quỳ một chân xuống, khom mình nói: “Tiểu thư”.
“Đội trưởng Linh Hoán!”
Linh Phỉ Phỉ lập tức nói: “Trong gia tộc hiện nay thế nào?”