"Hắn làm sao thế?"
Cô ta nhìn Liễu Thông Thiên đứng cạnh, ngờ vực hỏi.
Liễu Thông Thiên nghe vậy bỗng ho khan.
Ông ta có biết quái gì đâu.
Không lâu sau, Tần Ninh quay lại.
"Linh Phỉ Phỉ, cô đang bị thương, ta sợ là sẽ rất khó để cô về được nhà họ Linh nên bọn ta đi cùng cô một đoạn đường nhé".
Tần Ninh nói thẳng: "Hơn nữa ta cũng muốn gặp gia gia cô một lần..."
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ hơi ngẩn người.
Tần Ninh và những người này cứu cô ta, giờ lại muốn đưa cô ta về gia tộc.
Điều này làm Linh Phỉ Phỉ sinh lòng cảnh giác.
"Tần Ninh công tử, ngươi...", cô ta cẩn thận hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Biết Linh Phỉ Phỉ đang hiểu lầm, Tần Ninh đáp lời: "Cho dù ta có ý gì đi chăng nữa thì bọn ta cũng chỉ có cảnh giới Tiểu Chí Tôn, các bậc gia trưởng của nhà họ Linh cô hoàn toàn có thể chế ngự bọn ta mà".
"Bọn ta chỉ là thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi, mà quả thật giữa ta với nhà họ Linh của cô có liên quan, có một số chuyện không nói rõ với cô được".
Linh Phỉ Phỉ không tin câu trả lời này.
Nhưng trước mắt không còn cách nào tốt hơn.
Còn làm sao được nữa chứ?
Cuối cùng, Linh Phỉ Phỉ đành gật đầu.
"Đã vậy thì làm phiền các ngươi".
"Đừng khách sáo".
Tần Ninh nhìn sang những người còn lại, nói: "Đi thôi".
Đoàn người lại xuất phát, đi ra ngoài rồi tiến thẳng một mạch rời khỏi dãy núi Côn Tiên. Họ không gặp nguy hiểm gì trong lúc di chuyển trên đoạn đường dài hơn mười dặm này.
Ra khỏi dãy núi là một cánh đồng mênh mông bát ngát.
Đi hết cánh đồng này, một thành trấn hiện ra trước mắt họ.
"Vậy chúng ta tới trấn Nguyệt Tiên nghỉ ngơi một lát, mua một vài tọa kỵ Nguyên Thú rồi hẵng về quận Linh Tiên nhé".
"Thế cũng được".
Nhóm sáu người tiến về thành trấn.