Thời Thanh Trúc nhìn bộ ngực hơi nhô lên của mình, lại nhìn người kia cho dù đang nằm nhưng vẫn có độ cong hùng vĩ, không nhịn được hỏi Tần Ninh.
"Cái gì?"
Tần Ninh tùy ý nói.
"Ta hỏi chàng thấy cô ta có đẹp không?
Chàng đã nhìn rất lâu rồi!"
Thời Thanh Trúc chu môi nói.
"Tấm lòng thầy thuốc thôi, ở trước mặt đan sư cũng không có nam nữ gì cả, chỉ có thân thể, vết thương của võ giả và phương pháp cứu chữa như thế nào".
Thời Thanh Trúc bĩu môi.
Nàng sẽ không tin lời này đâu!
"Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, cô ta lại là người phong nhã hào hoa, chờ đến khi nàng trưởng thành, nhất định sẽ còn hùng vĩ, chấn động lòng người hơn cô ta".
"Xì".
Bị Tần Ninh nói như thế, khuôn mặt Thời Thanh Trúc đỏ lên, xì một tiếng rồi chạy sang bên cạnh ngồi, không lên tiếng nữa.
Tần Ninh lấy ra một bộ ngân châm để ở bên cạnh, sau đó ghim từng cây vào khắp người Linh Phỉ Phỉ… Cùng lúc đó, ở một bên khác trong khe núi, ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Liễu Thông Thiên đang đứng bên ngoài canh gác. Đọc tiếp tại metruyenhot nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
"Ngươi nói sư tôn giết người vô cùng độc ác, nhưng đôi khi lại rất có tinh thần trọng nghĩa, đôi khi lại không có...", Lý Huyền Đạo hiếu kỳ nói: "Lần này tại sao lại muốn cứu Linh Phỉ Phỉ kia?"
Diệp Nam Hiên thản nhiên nói: "Người phụ nữ này có khuôn mặt và dáng người rất đẹp, chắc sư tôn không nỡ đi".
"Ta luôn cảm thấy không phải...", Lý Huyền Đạo liền nói ngay: "Ta thấy ánh mắt sư tôn nhìn cô ta có chút không giống".
Diệp Nam Hiên nghe thấy lời này liền tò mò nhìn Lý Huyền Đạo.
"Sao vậy?"
"Tên nhóc ngươi sao lại hóng hớt như thế?
Liễu Thông Thiên cảm thấy rất kỳ quái.
Nếu bọn họ phát hiện ta Linh Phỉ Phỉ nhưng lại bỏ mặc, Tần Ninh biết đi đâu để cứu người?
Hai người này thảo luận nửa ngày để làm gì?