Ngưng Tôn Khí Đan, cho dù là cảnh giới Đại Chí Tôn, uống vào cũng không có ảnh hưởng xấu nào.
Nhai nhai một lát, ban đầu Hác Kỉ Suất cảm thấy nó cũng giống như Ngưng Tôn Khí Đan bình thường thôi, có chỗ nào khác thường đâu chứ?
Thế nhưng sau khi cẩn thận nhấm nháp, sắc mặt Hác Kỉ Suất cũng dần dần thay đổi.
Loại biểu cảm này chính là khó hiểu, kinh ngạc, không thể tin được, hiểu ra, rung động…Soạt soạt, Hác Kỉ Suất nhanh chóng lấy một quyển sách và một cái bút ra, viết viết cái gì đó…Một màn này làm cho ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên cảm thấy khó hiểu.
Cái tên này làm sao vậy?
Lúc này, Hác Kỉ Suất vừa viết, vừa đứng dậy đi thẳng về phòng mình…Vừa đi một cái là ba ngày tiếp theo không hề xuất hiện.
Ba ngày sau.
Tần Ninh từ trong phòng đi ra.
Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ đều cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
“Có vẻ như hôm nay tinh thần của sư tôn rất tốt!”
Diệp Nam Hiên nhanh miệng nói: “Khác biệt hoàn toàn so với một tháng trước, cảm giác càng ngày càng giống một vị thần!”
Lý Huyền Đạo không nói chuyện, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Tần Ninh mỉm cười không nói gì, thân hình hắn hơi chấn động, bên ngoài thân thể lập tức xuất hiện một ảo ảnh, bao phủ ngoài cơ thể Tần Ninh.
“Pháp thân?”
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh gật gật đầu.
“Trong một tháng nay, ta đã bắt đầu ngưng tụ pháp thân, hơn nữa, cũng đã ngưng tụ được hình thể của pháp thân, xem như đã bước vào cảnh giới Tiểu Chí Tôn”.
Lời này vừa nói ra, trên khuôn mặt ba người đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Tần Ninh nhìn về phía phòng mình, nói: “Thanh Trúc cũng đã bắt đầu ngưng tụ pháp thân, chắc chắn rất nhanh thôi sẽ thành công, thời gian tiếp theo, ta lựa chọn cho các ngươi pháp thân thích hợp”.
Dứt lời, ánh mắt ba người loé lên tia sáng.
Bên ngoài sơn cốc.
Dưới một gốc cây cổ thụ.
Tần Ninh đứng trước cây, ánh mắt Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên đều mang theo vẻ mong chờ.
“Cửu cảnh Chí Tôn chính là quá trình tu hành pháp thân, sau khi pháp thân cuối cùng hoàn thiện, cũng là lúc bước vào Chí Tôn đại thành, đây là một cảnh giới lớn, xem như là hoàn toàn viên mãn”.