“Nhưng mà việc cấp bách bây giờ, vẫn là Ma tộc”.
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Đã lâu rồi ông đây không được đánh nhau thoải mái như vậy, thật dễ chịu, thật dễ chịu”.
Vừa dứt lời, Ôn Hiến Chi đáp xuống…Trận chiến Hạ Tam Thiên càng ngày càng trở nên gay cấn! Mà lúc này, trong Tam Thiên Giới Bích, mấy người kia cũng giao chiến với khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ.
Không gian xung quanh hai người Tần Ninh và Nguyệt Văn Phong liên tiếp xuất hiện những vết nứt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ thành những cơn lốc xoáy.
Lúc này, hai người cũng đã chém giết đến hồi gay cấn.
Bây giờ Nguyệt Văn Phong mới biết được, vì sao Tần Ninh lại dám đến nơi này.
Tần Ninh dường như đã hoàn toàn nắm trong tay sức mạnh của cảnh giới Thiên Thánh Đế, thánh quyết được thi triển ra vô cùng thuần thục.
“Quả thật là ta đã khinh thường ngươi rồi!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng quát.
“Còn ta thì đã quá xem trọng ngươi rồi”.
Tần Ninh cầm đao kiếm, hờ hững nói: “Muốn giết ta, chút thực lực này của ngươi không đủ dùng”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong âm trầm đến đáng sợ.
Ầm…Trong khoảnh khắc, bốn phía không gian phát ra tiếng nổ vỡ dữ dội.
Xung quanh thân thể Nguyệt Văn Phong xuất hiện từng vết nứt.
Tổng cộng có bảy vết, lan tràn trong hư không.
Bên trong bảy vết rách kia xuất hiện bảy ánh trăng khuyết.
Ở vị trí hai tay hai chân, cùng với phía sau đỉnh đầu, năm mặt trăng lóe lên ánh sáng lạnh.
Mà hai bên trái phải thân thể hắn ta cũng xuất hiện hai mặt trăng, được hắn ta nắm trong tay.
“Cuối cùng cũng chịu thể hiện ra bản lĩnh thực sự”.
“Hừ!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, cho dù ngươi có bất tử thì cũng sẽ bị thương nặng”.
“Ta rất chờ mong”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra tay.
Thân hình Nguyệt Văn Phong đột nhiên lóe lên, nháy mắt xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Song Luân Loan Nguyệt lập tức uốn lượn chém xuống.