Tần Ninh nghe Lý Huyền Đạo nói đến đây thì vẻ mặt hơi khác lạ.
“Ặc... sư tôn, sao vậy ạ?”
Lý Huyền Đạo thấy vẻ không đúng của Tần Ninh thì thốt lên.
Tần Ninh ho khan, nói: “Các ngươi cũng biết ta nhìn trúng thiên phú và tiềm lực của các ngươi, nhưng những người giỏi thì tính cách thường hơi quái dị một chút...”
Tần Ninh nói tiếp: “Đời thứ năm của ta bắt đầu ở Trung Tam Thiên”.
“Đời thứ năm, Cửu Nguyên Đan Đế, chủ tu đan thuật, ‘Cửu Nguyên đan điển’ được coi như sách thần trong Trung Tam Thiên”.
“Đời thứ sáu, Luyện Thiên Đại Đế, chủ tu khí thuật, ‘Vạn Khí Phổ’ trong Trung Tam Thiên cũng là kỳ thư”.
“Đời thứ bảy, Phong Không Chí Thánh, tu trận thuật, ‘Trận Tích’ cũng là sách thần...”
“Đời thứ tám, Thông Thiên Đại Đế, chuyên tu thể thuật, ‘Thể Thư’ cũng được coi như kinh điển”.
Tần Ninh cười nhạt: “Mỗi đời một vạn năm, mỗi thế nổi một sách!”
Dương Thanh Vân và Lý Huyền Đạo đều kinh hãi.
“Trung Tam Thiên mênh mông vô tận, có thể nói là gấp Hạ Tam Thiên mấy trăm lần. Các ngươi sau này sẽ phải đối mặt với càng nhiều khiêu chiến hơn nữa”.
Tần Ninh lại nhìn Dương Thanh Vân, nói: “Sư tôn vốn không muốn cho ngươi đi cùng, nhưng sư tôn cũng không nỡ để ngươi ở lại Hạ Tam Thiên. Việc đi hay ở, ngươi hãy tự quyết định. Ta cũng không muốn bị Tiên Nhân nói là chia rẽ hai vợ chồng”.
Nghe vậy, Dương Thanh Vân chắp tay nói: “Đồ nhi đương nhiên là muốn đi cùng sư tôn”.
“Trời đất này rộng như vậy, đồ nhi cũng muốn khám phá, muốn được thấy sư tôn đi lên đỉnh cao, thành tựu chí tôn. Đến khi ấy, đồ nhi sẽ quay về cùng Tiên Nhân để du sơn ngoạn thủy”.
Lý Huyền Đạo cũng cười ha ha: “Nghe sư tôn nói đến thế giới mênh mông đó, con cũng muốn được đi quan sát không gian rộng lớn kia”.
Tần Ninh mỉm cười.
Dương Thanh Vân.
Ôn Hiến Chi.
Diệp Nam Hiên.
Lý Huyền Đạo.
Thạch Cảm Đương.
Năm đệ tử này của hắn đều có điểm không tầm thường và sự đặc biệt của mình. Tần Ninh cũng rất quan tâm đến bọn họ.
“Các chủ”.
Lúc này, có mấy người từ nơi xa bay tới.