Phệ Thiên Giảo trợn mắt há mồm nhìn Thời Thanh Trúc.
Rốt cuộc những năm qua Tần Ninh đã dạy cô nhóc này thế nào vậy?
“Thanh Trúc, đang nói gì thế?”
Lúc này, mấy bóng người chậm rãi đi tới.
Thanh niên đứng đầu khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ trắng, ở tay áo và cổ áo có kim tuyến, dung nhan tuấn tú, vừa có nét hào hùng, thanh tú, lạnh nhạt lại nho nhã.
Chính là Tần Ninh.
“Phu quân!”
Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh, lập tức đứng dậy, cười nói: “Ta đang nghĩ khi nào ta mới lớn lên để chơi với phu quân, Sương Nhi tỷ tỷ và Viên Viên tỷ tỷ!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, nhưng trong lòng thì lúng túng vô cùng.
Lý Huyền Đạo và Dương Thanh Vân đi theo sau rất muốn cười nhưng lại không dám.
Những năm vừa qua, Thời Thanh Trúc ngày nào cũng dính với sư tôn như sam, một câu phu quân, hai câu phu quân.
Nhưng tính cách thì lại không thay đổi gì nhiều.
“Suốt ngày nghĩ mấy thứ này mà không chịu tu hành gì cả!”
Tần Ninh nghiêm chỉnh nói.
Thời Thanh Trúc nghe vậy, bất đắc dĩ đáp: “Những gì chàng đưa thì ta đều biết hết rồi”.
“Hơn nữa cái Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết mà chàng đưa đó, ta đã sớm học thuộc lòng rồi, không tin chàng cứ xem đi”.
Thời Thanh Trúc nói xong, lật tay, một cây bút ngọc xuất hiện trong tay.
“Tù!”
Một câu vang lên, bút ngọc viết ra.
Một cái lồng lập tức xuất hiện xung quanh Phệ Thiên Giảo.
“Buộc!”
Lại một nét bút rơi xuống, Thời Thanh Trúc chỉ điểm ngón tay, chỉ thấy cái lồng bị trói lại, thân thể Phệ Thiên Giảo bị đè ép.
“Đồ xấu xa!”
Phệ Thiên Giảo bị chèn ép, nói một câu không rõ ràng.