Lúc này, Tần Ninh ngồi trước bậc thang ở nhà tranh, nhìn Thời Thanh Trúc chơi đùa ở phía xa, ánh mắt tràn ngập tình yêu.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì đứng ở hai bên.
Phía dưới là đám đồ đệ Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thạch Cảm Đương.
Tần Ninh nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Thanh Vân, bây giờ ngươi đã là Thánh Đế nhất hợp. Lần này chúng ta ở trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế khá lâu, đạt được không ít thánh bảo, ngươi mang về một phần cho Thanh Minh, để ý tới thánh vực Thiên Hồng”.
“Vâng”.
“Mặt khác, đi liên lạc với Hiên Viên thế tộc, truyền đạt ý của ta, Hiên Viên Quân sẽ biết”.
“Vâng”.
Tần Ninh lại nhìn sang Diệp Nam Hiên: “Ngươi về Võ Môn ở thánh vực Đại Võ, thả mười vị Thánh Đế kia ra”.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Nam Hiên hơi lúng túng.
“Đồng thời, trợ giúp Tiên Hàm ổn định lòng người, tạm thời tọa trấn Võ Môn, phân phát những gì ngươi đạt được cho các đệ tử Võ Môn tu hành, phòng ngừa Ma tộc làm chuyện xấu”.
“Vâng”.
Tần Ninh nhìn Lý Huyền Đạo, nói tiếp: “Huyền Đạo, bên Thanh Tiêu Thiên thì ngươi liên lạc với Lăng Thi Mạn”.
“Vâng”.
Tần Ninh nhìn sang Ôn Hiến Chi: “Lần này Thanh Hiên bỏ mình là trách nhiệm của ta, ta đã không che chở tốt cho các ngươi”.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi ảm đạm, rồi lại nói: “Sư tôn không sai ạ, là đệ tử quá yếu. Qua chuyện này, đệ tử đã hiểu, sau này nhất định sẽ tu hành chăm chỉ, trở thành phụ tá đắc lực của sư tôn”.
Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Thạch Cảm Đương đều gật đầu.
Tần Ninh đáp: “Ngươi mất đi thánh thú kết bạn sẽ rất hại cho bản thân, nhưng ta cũng nghĩ xong rồi. Ta đã có Cửu Anh bên cạnh, ngươi quen biết với Phệ Thiên Giảo đã lâu, ta sẽ chuyển Phệ Thiên Giảo cho ngươi”.
Ôn Hiến Chi nghe được, sắc mặt giật mình.
“Sư tôn, không thể”.
Ôn Hiến Chi quỳ xuống đất, nói: “Người và Phệ Uyên mà chia cắt linh khế...”