Tế Hồn Thánh Quyết tế luyện hồn phách là cấm thuật của Thanh Tiêu Thiên. Cường giả nào triển khai phép thuật này sẽ tuyệt đối mất mạng.
Bây giờ... đây đúng là câu chuyện khó tin.
Tần Ninh nói tiếp: “Từ hôm nay, Thanh Trúc sẽ ở bên cạnh ta”.
Lăng Thi Mạn nói: “Không được, chủ thượng là chủ thượng của Thanh Tiêu Thiên chúng ta”.
“Ngươi cho rằng bây giờ nàng thích hợp làm chủ thượng sau? Ta thấy ngươi tạm thời nhận chức chủ thượng còn tốt hơn đấy, cứ chốt thế đi”.
“Nhưng mà...”
“Ta nói rồi, chốt như vậy đi”.
Tần Ninh bình tĩnh nói, nhưng không ai có thể phản đối.
Đám Lăng Thi Mạn đều im lặng không nói.
“Ưm...”
Mà ngay tại lúc này, một âm thanh chen ngang vào câu chuyện.
Thời Thanh Trúc đã tỉnh lại.
Nàng chớp đôi mắt to tròn, ngơ ngác nhìn quanh.
“Các ngươi... là ai?”
Nghe vậy, tất cả đều sững sờ.
Quả nhiên là mất trí nhớ!
Tần Ninh quỳ xuống, nhìn Thời Thanh Trúc, mỉm cười nói: “Ta là phu quân của nàng”.
Nghe vậy, đám người càng ngạc nhiên hơn.
Tần Ninh cười nói: “Những người này đều là bạn của nàng”.
“Phu quân? Phu quân là gì?”
Thời Thanh Trúc nói với giọng non nớt.
“Ặc...”
Tần Ninh cười nói: “Chờ khi nào nàng lớn nàng sẽ biết”.
Thời Thanh Trúc mất ký ức, đây chưa hẳn là chuyện xấu với nàng.
Có rất nhiều chuyện quên đi thì sẽ tốt.
Nhưng Tần Ninh hiểu, từ tận đáy lòng, hắn đã chấp nhận cô gái này, vì vậy hắn sẽ bảo vệ nàng cả đời.
Nàng từng đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ để tìm lại những gì mà đôi ta từng chứng kiến.
Đã vậy, ta sẽ đưa nàng đi qua những nơi mà cả hai ta từng làm.