Giờ phút này thân thể ba người Huyết Khuê Nhất, Viêm Trùng Nham, Mị Nhân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Tần Ninh liếc nhìn ba người, thản nhiên nói: "Phế đi, bắt lấy".
"Bắt hết người của Thông Thiên Tông!"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nhìn xung quanh.
"Ma tộc!"
"Hẳn phải chết!"
Dứt lời, trong chớp mắt, toàn thân Tần Ninh sáng lên.
Ngàn vạn đạo kiếm khí giáng xuống từ trên trời, như thể trời đất rơi xuống một cơn mưa kiếm.
Từng bóng chiến sĩ ma tộc bị kiếm khí bao phủ, đâm xuyên thân thể, máu tươi giàn giụa.
Đám võ giả sống sót của thập đại thánh vực tái mét cả mặt.
Đây chính là Tần Ninh.
Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế của năm đó! Trải qua vài vạn năm vẫn là nhân vật kinh khủng như vậy.
Tần Ninh nhìn về phía mấy đồ đệ.
Ngón tay cách không điểm xuống.
Năm người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương đều cảm nhận thấy vết thương bên trong cơ thể đang dần hồi phục.
"Sư phụ...", Dương Thanh Vân muốn nói gì đó, Tần Ninh chợt lên tiếng: "Thuật Đại Tác Mệnh, đổi mệnh với trời là cấm thuật, lực lượng này đến từ trời đất, phóng thích không hết cũng lãng phí, mấy người các ngươi cố gắng tiêu hóa đi".
Nghe được lời này, ánh mắt mấy người Dương Thanh Vân toát lên vẻ không đành lòng.
Có lẽ trước đó sư phụ không thể tiếp nhận Thời Thanh Trúc.
Bởi vì năm đó, Ôn Lưu Giang, đồ đệ yêu quý của sư phụ bỏ mình, sư phụ muốn báo thù nhưng Thời Thanh Trúc ngăn cản, tình nghĩa giữa hai người đã chịu tổn hại.
Một khi tình cảm xuất hiện vết rách thì rất khó khép lại.
Nhưng lần này có lẽ sư phụ đã dần dần xóa bỏ khúc mắc trong lòng.
Song Thời Thanh Trúc đã không còn.
Mấy người muốn an ủi lại không biết nói như thế nào.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng thầm lo lắng.
Nếu đổi lại là các nàng thì cũng sẽ làm như thế, sẽ không để cho Tần Ninh chết.
Nhưng giờ có vẻ như nói gì cũng không thể giúp trong lòng Tần Ninh yên ổn.