"Không có khả năng...", Tần Ninh mở miệng nói: "Thuật Đại Tác Mệnh là thuật nghịch thiên, không có khả năng...", Thời Thanh Trúc lại nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Tế Hồn Thánh Quyết là quyết bí mật bất truyền của Thanh Tiêu Thiên, tế hồn để trao đổi với trời đất".
"Vô dụng...", lúc này Tần Ninh có thể cảm giác được rõ ràng hồn phách của Thời Thanh Trúc đã bắt đầu tản ra bốn phía, hóa thành ngàn vạn, sắp tán loạn ra cả trời đất.
Hắn muốn ngăn cản, thế nhưng lại không ngăn cản được.
Thuật Đại Tác Mệnh, chỉ cần hồn phách vẫn còn tồn tại thì sẽ có thể đổi mệnh với trời, đổi lấy khí tức của sự sống mạnh mẽ, hoàn toàn có thể cứu vãn.
Lúc trước Phệ Thiên Giảo cũng giống như thế, hồn phách bị thương sắp sụp đổ, thế nhưng đã được hắn lấy mười vạn năm thọ nguyên cứu về.
Thế nhưng lần này, lực hồn phách của Thời Thanh Trúc lại không thể khống chế mà tán loạn.
Thuật Đại Tác Mệnh không làm được gì.
Tần Ninh lấy ra từng viên Tịnh Ma Châu Đan, dung nhập vào trong cơ thể của Thời Thanh Trúc.
"Không sao...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Cô sẽ không chết!"
Thời Thanh Trúc lại nâng tay lên.
Tần Ninh lập tức bắt lấy tay nàng.
Cảm nhận được Thời Thanh Trúc muốn giơ tay lên vuốt ve gương mặt của mình, Tần Ninh liền nhẹ nhàng đặt tay nàng lên trên mặt mình.
"Cho dù chàng là Ngự Thiên Thánh Tôn hay là Tần Ninh... Năm đó ta đều không quý trọng, lúc này ta đã biết trân trọng rồi".
"Tóm lại là ta đã khiến chàng buồn lòng, xem như đền bù cho chàng...", Thời Thanh Trúc lẩm bẩm nói: "Nếu như không thể ở cùng với chàng thì chết cũng là một sự giải thoát...", Tần Ninh nghe vậy, trong lòng vô cùng đau xót.
Chỉ là giờ phút này, hắn lại không thể nói nên lời.
"Sợ rằng không thể uống rượu ngon với chàng nữa rồi...", Thời Thanh Trúc cười nói: "Nhưng mà đừng quên rót một chén cho ta, kiếp sau nếu có duyên, hai người chúng ta cùng uống...", "Kiếp này nàng và ta cũng có thể cùng uống được!"
Tần Ninh lẩm bẩm, nhìn về phía Thời Thanh Trúc, nhẹ nhàng cúi người chạm môi vào trán nàng, nói: "Ta đã nhìn ra tấm lòng của nàng, ta đang thuyết phục chính mình, ta đã...", Thời Thanh Trúc lại nhẹ nhàng tới gần bên tai Tần Ninh, thấp giọng thì thầm cái gì đó.
Chỉ là mới nói đến một nửa, bàn tay của giai nhân trong lòng đã nhẹ nhàng trượt xuống.
Giữa trời đất, hàng vạn khí tức hồn phách đột nhiên tán loạn.
Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh vô cùng căng thẳng.
Đáng hận! Đáng chết! Nếu hắn là tiên nhân! Nếu hắn là thần nhân! Nhất định có thể cứu được Thời Thanh Trúc, nhưng mà bây giờ... hắn có thể làm gì được! Nơi này là Hạ Tam Thiên, nơi này không có Thần Bảo Tiên Đan! Lúc này Tần Ninh sợ hãi lo nghĩ trong lòng, sau đó đau khổ lặng lẽ hét lên.