Thân thể Ôn Hiến Chi lúc này xụi lơ dưới mặt đất, thở hồng hộc, toàn thân không ngừng chảy máu.
Nhưng trước thân thể của hắn ta là một bóng dáng cao lớn đang ngã xuống.
Thân thể ngàn trượng như là du long, lân giáp màu xanh như sóng biếc.
Thân thể to lớn của Huyết Thể Thanh Thiên Giao ngã lăn dưới mặt đất.
Một thân lân giáp vỡ tan, máu tươi chảy xuôi không ngừng, thân thể cũng bị chia làm năm đoạn, nội tạng chảy ra.
Ánh mắt của nó cũng xám như tro tàn.
Ôn Hiến Chi nằm rạp dưới đất, nhìn thân thể to lớn đó, trong lúc nhất thời con ngươi trừng lớn, miệng há mở, nhưng không nói nổi câu nào mà chỉ phát ra những tiếng a a a.
“Ngu ngốc”.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhìn Ôn Hiến Chi, mắng: “Già rồi mà vẫn để ông đây chăm sóc ngươi”.
Trong lúc nói chuyện, miệng của Thanh Hiên ộc máu không ngừng.
“A... Aaaa...”, Ôn Hiến Chi quỳ rạp dưới mặt đất, ra sức đi tới, miệng phát ra những tiếng gào thét, như thú mà không phải thú.
Trong nháy mắt này, đầu Ôn Hiến Chi hiện ra ngàn vạn hình ảnh.
“Sư phụ, sư phụ, con có thể ngự thú, con giỏi không sư phụ? Con có mạnh hơn đại ca được không? Sư phụ, người mau chọn cho con một con thánh thú ký khế ước kết bạn đi?”
“Sư phụ, con rắn này đẹp quá, con thích nó!”
“Nó là giao... huyết mạch bất phàm, tương lai không chừng còn có thể hóa thành thần long, bay lượn cửu thiên!”
“Rồng?”
Đôi mắt của Ôn Hiến Chi sáng rỡ, nói ngay: “Sư phụ, con muốn nó, con muốn cưỡi rồng!”
...
“Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thanh Hiên, là thú cưỡi của Ôn Hiến Chi ta, sau này cùng Ôn Hiến Chi ta bay lượn cửu thiên!”
“Đầu đất...”
“Ngươi dám nói ta là đầu đất? Ông đây đánh chết ngươi, có tin không?”
“Ngu dốt...”
Một trận quyền cước vang lên, một người một giao đấu đá ầm trời...
“Thanh Hiên, ngươi nói xem vì sao sư tôn vẫn chưa về?”