Vô số mũi thương xé gió cuốn tới, bức màn màu xanh sừng sững không ngã, Ôn Hiến Chi lại đột nhiên lui lại, sắc mặt trắng nhợt.
Dương Thanh Vân cảnh giới Thánh Đế nhất hợp còn không ngăn được Thánh Đế viên mãn thì Thánh Đế cấp cao như Ôn Hiến Chi hiển nhiên là không thể.
Cảnh giới khác biệt khiến cho việc bọn họ đối phó với Thánh Đế viên mãn trở nên vô cùng buồn cười, không có chút kháng cự nào.
Mà ở nơi xa, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo thấy vậy thì nóng vội vô cùng, nhưng bọn họ bị Thanh Tiêu Đại Đế áp chế, bản thân khó giữ, không thể thoát thân nổi.
Mà Diệp Nam Hiên và Dịch Đại Sơn càng bị hai Thánh Đế viên mãn của Ma tộc liều mạng ngăn cản.
Diệp Nam Hiên không phải chưa từng đánh nhau với Thánh Đế Ma tộc, nhưng bốn tên này không phải Thánh Đế viên mãn bình thường, thực lực rất mạnh.
Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều bị thương nặng, chỉ còn Ôn Hiến Chi lúc này đang đứng trước mặt Tần Ninh.
“Kết thúc!”
Liễu tiên sinh hơi mở miệng, nói: “Truyền thuyết về Tần Ninh nên kết thúc ở đây thôi. Hạ Tam Thiên phải có truyền thuyết về người khác...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi hùng hổ nói: “Sư tôn của ông đây là thiên hạ vô địch, kết thúc cái cmm, đồ khốn kiếp!”
“Haha...”, Liễu tiên sinh cười: “Đến giờ mà ngươi vẫn còn mạnh miệng à?”
Nói xong, Liễu tiên sinh lại vung tay ra, năm ngón thành chưởng, hơi trầm xuống.
Nhất thời, trên bầu trời có hơn trăm chưởng lớn đột ngột xuất hiện và phủ xuống.
Ôn Hiến Chi thấy vậy, nâng thương chém ra.
Oành...
Trong chớp mắt, chưởng ấn rơi xuống, mãnh liệt đánh vào người Ôn Hiến Chi.
Tiếng xương kêu lên răng rắc.
Nhưng cho dù Khô Huyết Thánh Thương có rơi, cho dù xương cốt toàn thân vỡ vụn, Ôn Hiến Chi vẫn đứng nghiêm trước mặt Tần Ninh.
Quần áo vỡ vụn, tóc tai lộn xộn, máu tươi chảy ra cuồn cuộn. Ôn Hiến Chi nhìn Liễu tiên sinh, cười haha: “Thánh Đế viên mãn cái đếch gì, ông đây Thánh Đế cấp cao mà một chưởng của ngươi vẫn không đập chết được ta...”