Kẻ này thản nhiên nói: “Không hổ là đồ đệ của hắn, cảnh giới Thánh Đế nhất hợp mà cũng tránh thoát được đòn đánh lén của ta...”
Lúc ày, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên ở ba phía kia cũng kinh ngạc.
“Ngươi là ai?”
Thạch Cảm Đương đứng yên, thân thể bộc phát chiến khí.
“Ta?”
Người mặc áo tím nói: “Hắn ta đã từng gặp ta rồi!”
Y chỉ vào vị chí của Tần Ninh và Ôn Hiến Chi, nơi trung tâm mà đám người bảo vệ.
Ôn Hiến Chi lúc này đứng trước mặt Tần Ninh, nhìn kẻ kia, thần sắc hốt hoảng, nói: “Ngươi là... Liễu tiên sinh!”
Liễu tiên sinh?
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng phản ứng lại.
Tần Ninh đã từng nói, lúc hắn và Ôn Hiến Chi bị vây trong thánh cảnh Vị Ương thì ngoài bốn vị Thánh Đế Ma tộc hiện thân ra, còn một người tự xưng là Liễu tiên sinh.
Chính là người này sao?
Liễu tiên sinh mỉm cười: “Lần trước để các ngươi chạy mất, Ma tộc rất tức giận, nên lần này đã phái đến một đội hình cực kỳ khác trước”.
“Hành động ở Võ Môn chẳng qua là để làm Tần Ninh bị thương thôi, lần này mới là giết hắn”.
“Có một lần thất bại, sao Ma tộc có thể để nó xảy ra thêm một lần nữa chứ?”
Liễu tiên sinh nói rất tự tin.
Khí tức trong cơ thể Dương Thanh Vân lúc này cực kỳ hỗn loạn, ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương nhìn chằm chằm vào Liễu tiên sinh.
Người này ít nhất phải là cảnh giới Thánh Đế viên mãn.
Liễu tiên sinh nói xong, cũng không hề nhìn ba người mà đi thẳng tới chỗ Ôn Hiến Chi.
“Ngăn y lại”.
Dương Thanh Vân thở hổn hển nói.
Soạt soạt soạt...
Nhất thời, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương xông lên.
Ba bóng người hóa thành ba tàn ảnh xông thẳng tới trước mặt Liễu tiên sinh, muốn ngăn cản y.