Vài vạn năm qua, thập đại thánh vực tại Hạ Tam Thiên xuất hiện ba vị cường giả vô địch uy danh hiển hách.
Ngự Thiên Thánh Tôn! Cuồng Võ Thiên Đế! Thanh Vân Kiếm Đế! Ba chung cực cường giả được xưng làm Đế, uy áp cái thế, nhưng đều chỉ tồn tại một vạn năm rồi mai danh ẩn tích.
Vô Khuyết Kiếm! Là thánh kiếm mà Thanh Vân Kiếm Đế cầm trước kia.
Thủ Khuyết Kiếm, Lý Huyền Đạo.
Vô Khuyết Kiếm, Thanh Vân Kiếm Đế.
Hai sư đồ nhà này năm đó là cái thế vô song ở Hạ Tam Thiên.
Vài vạn năm qua đi, Vô Khuyết Kiếm tái thế.
Tần Ninh cầm Vô Khuyết Kiếm, thần sắc lạnh nhạt.
“Người bạn già...”, trường kiếm tràn ngập ánh sáng màu xanh, lúc này hơi lóe ra ánh sáng.
Hai tay Tần Ninh nắm chặt lưỡi kiếm, bàn tay cứa qua, máu tươi chảy xuôi.
Mà lúc này, ánh sáng tỏa ra bốn phía, thân thể Tần Ninh giống như bị màu xanh bao phủ.
Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao đứng cạnh Tần Ninh.
Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương cũng lần lượt đứng tại bốn phương, cẩn thận bảo vệ Tần Ninh.
Năm vị Thánh Đế nhìn chằm chằm xung quanh, không dám cho bất kỳ ai tới gần.
Giờ khắc này, Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên hòn đá, tựa như chìm vào yên lặng...
Huyết Khuê Nhất thấy thế, quát lên: “Nghe lệnh của ta, chỉ giết Tần Ninh”.
Huyết Khuê Nhất biết, võ giả của các đại thánh vực chỉ vì muốn sống nên mới phản kích bọn chúng.
Nếu chúng coi Tần Ninh là mục tiêu chủ yếu, Thánh Đế chỉ tập trung tấn công Tần Ninh, thì nhóm Thánh Đế của thập đại thánh vực sẽ không một mực bảo vệ Tần Ninh nữa.
Những kẻ đó sẽ vui vẻ nhìn Ma tộc đối phó Tần Ninh.
Lúc này, hơn mười Thánh Đế Ma tộc tấn công Tần Ninh.
Cùng lúc đó, nhóm Thánh Đế của Nhất Kiếm Các, Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên các cũng lần lượt ngăn cản.