Dịch Đại Sơn kém xa Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, còn với Diệp Nam Hiên thì không rõ.
“Mọi người cẩn thận”.
Lúc này, Tần Ninh lên tiếng, giọng nói truyền mấy chục dặm: “Sức mạnh phong cấm rất mạnh, nếu bị phá vỡ thì lực cắn trả cũng không hề yếu, phải cẩn thận”.
Bốn vị Thánh Đế viên mãn lần lượt gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh ở chính giữa, thân thể chậm rãi đi lên một độ cao trăm trượng so với tế đàn.
Xung quanh thân thể Tần Ninh bắt đầu xuất hiện rất nhiều thánh văn, như là bức tranh chữ viết ra từ sắt thép. Nhìn kỹ sẽ thấy bức tranh mà Tần Ninh phác họa ra giống hệt điêu khắc trên tế đàn.
Lúc này, tứ đại Thánh Đế đứng ở bốn phía, nhìn Tần Ninh chăm chú.
Oành...
Trong nháy mắt, khi Tần Ninh phác họa ra những bức tranh thì tiếng nổ cũng vang lên, dao động khủng bố cuồn cuộn mà ra.
Bức tranh dưới chân Tần Ninh và bức tranh trên tế đàn hợp lại làm một.
Đột nhiên, một trận dao động đáng sợ càn quét ra.
Khí tức run rẩy bộc phát khắp tế đàn.
Tần Ninh quát: “Bốn người các ngươi phong cấm bốn phía, không để cho bất kỳ luồng khí tức nào tản ra ngoài!”
Bốn vị Thánh Đế viên mãn nghe vậy thì bắt đầu động thủ.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Tứ đại Thánh Đế viên mãn ngưng tụ thánh lực, tạo ra những màu sắc khác nhau, hội tụ lại thành bốn vách tường dính chặt vào nhau.
Mà lúc này, dưới chân Tần Ninh là hai cuốn tranh kết hợp, nhất thời, sức mạnh mênh mông tản ra bốn phía.
Nhưng sức mạnh mênh mông này đã bị sức mạnh của bốn vị Thánh Đế ngưng tụ ra ngăn cản.
Mà giờ phút này, bức tranh bay lên không, không có cách nào khuếch tán ra xung quanh, sức mạnh kinh khủng xông thẳng tới chân trời.
Hai bức tranh hợp lại làm một, ngay sau đó liền lao vùn vụt lên trên không.
Cùng lúc đó, tế đàn có đường kính hơn mười dặm cũng rung động ầm ầm.
Chỉ thấy một tòa cung điện từ từ hiện lên.
Ban đầu là lộ ra đỉnh điện, tiếp theo là vách tường, mà dần dần đám người cũng đã nhìn thấy cửa lớn.
Đại điện này có những bức tường hình vòng bao vây hết xung quanh lại, mà cánh cửa gỗ lớn màu xanh lại tản ra từng luồng khí tức cổ xưa mênh mông.