Vào lúc này, Tần Ninh đứng bên trên tế đàn, nhìn mặt ngoài tế đàn.
Ngọc thạch mượt mà, điêu khắc ra những bức tranh vô cùng đẹp.
Đám người đứng trên tế đàn, nhìn ngắm những bức tranh kia.
“Những bức họa này vô cùng tinh mỹ, người bình thường chưa chắc đã làm được”.
Tần Ninh nghe vậy, từ từ nói: “Là do thánh trận sư làm chứ không phải do đại sư điêu khắc nào làm đâu”.
Tần Ninh nhìn từng bức tranh, lạnh nhạt nói: “Thánh trận sư dùng thánh văn điêu khắc ra những bức tranh này, chúng chứa đầy thánh lực, được tạo từ việc dung hợp thánh lực với thánh văn”.
“Những bức tranh sống động thế này thì thánh trận sư bình thường thể không làm được”.
Lý Huyền Đạo lúc này cũng lên tiếng: “Sư tôn, trong tứ đại Thiên Đế dưới trướng Thanh Tiêu Đại Đế có một người là thánh trận sư – Hà Ngạo Thiên Đế”.
Tần Ninh gật đầu, không nói thêm nhiều.
Hắn đi đi lại lại giữa tế đàn, nhìn ngắm các bức tranh, dần dần tìm được nơi khởi nguồn.
“Chính là đây!”
Tần Ninh nhìn chỗ bắt đầu của tranh, thản nhiên nói: “Căn cứ theo ghi chép từ cuộn tranh này thì đây là một câu chuyện rất dài”.
“Bức họa đầu tiên ghi lại một vị thiếu niên một thân một mình đi ra từ một sơn thôn nhỏ, tu hành cố gắng thành một vị Đại Đế, có vẻ là đang nói về lịch sử của Thanh Tiêu Đại Đế”.
Tranh không có chữ nên chỉ có thể phỏng đoán.
“Cuốn tiếp theo ghi chép quá trình Thanh Tiêu Đại Đế kết hôn sinh con, hai con trai là Thanh Nghệ và Thanh Trác, Thanh Nghệ là khí sư, Thanh Trác là kiếm khách...”
“Còn đại đồ đệ Tô Tỉ và tiểu đồ đệ Hà Ngạo”.
“Thanh Tiêu Đại Đế sáng tạo thiên cung Thánh Đế, thống nhất Hạ Tam Thiên, uy danh cái thế, được tôn làm Đế của Hạ Tam Thiên”.
“Thiên cung Thanh Đế dần phát triển, ngày một mạnh mẽ, có thể nói là mạnh nhất cả Hạ Tam Thiên này”.
Tần Ninh xem đến cuốn tiếp theo thì bất chợt ngừng lại.
“Chỉ là, đột nhiên có một ngày, Thanh Tiêu Đại Đế đang bế quan thì gặp sự cố, tẩu hỏa nhập ma, trọng thương hấp hối”.
“Hai đồ đệ và hai con trai đều ở bên...”
“Thế mà Thanh Tiêu Đại Đế lại đột nhiên bị giết chết trong thiên cung Thanh Đế”.