Lý Huyền Đạo cầm quyển trục giao cho Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn một lúc, ngẩng đầu hỏi: “Còn nữa không?”
“Còn ạ!”
“Đưa ta đi!”
Tần Ninh nói với vẻ rất kích động.
Lúc này, mọi người tiến vào một cung điện.
Hai bên đại điện là rất nhiều giá sách.
Nhưng những giá sách này đều trống rỗng.
Nơi phát hiện ra quyển trục nằm ở trong mật thất phía sau giá sách.
Tiến vào mật thất thì thấy có hàng trăm quyển trục.
Tần Ninh không nói nhiều, lấy quyển trục ra, ngồi xuống đất đọc kỹ.
Lý Huyền Đạo ra lệnh: “Đi đến nơi khác tìm xem có phát hiện gì không”.
Nói xong, Lý Huyền Đạo đi đến bên cạnh Tần Ninh, quỳ xuống bên cạnh, tay nâng quyển trục, chậm rãi chờ đợi.
Cảnh tượng này khiến Lý Huyền Đạo cảm thấy quen thuộc.
Đã từng có lúc.
Mỗi khi Tần Ninh chăm chú đọc võ quyết, muốn sáng tạo ra một kiếm quyết tuyệt thế, hắn ta đều quỳ bên cạnh sư tôn như vậy và yên lặng chờ đợi.
Mỗi khi nhớ đến cảnh này, tâm trạng Lý Huyền Đạo đều yên bình vô cùng.
Không biết bao nhiêu ngày đêm hắn ta và sư tôn đều như vậy, ngồi dưới đất, một sư một đồ, không cần nói nhiều, nhưng rất thư thái.
Một lần nữa gặp lại sư tôn ở Võ Môn.
Cảm thấy cực kỳ trùng phùng, giống như trong kịch.
Nhưng lại khiến người ta kích động đến thế.
“Hóa ra là vậy...”
Lúc này, sau khi xem hơn mười quyển trục thì Tần Ninh đã mỉm cười vui vẻ.
“Sao vậy sư tôn?”
“Những quyển trục này hẳn là ghi chép của một trưởng lão phụ trách ghi chép lịch sử của thiên cung Thánh Đế”.
“Ặc...”, Lý Huyền Đạo gãi đầu: “Sư phụ, con... không đọc được chữ này”.
“Ta quên mất”.
Tần Ninh cười nói: “Những chữ này đúng là không phải của kỷ nguyên này”.