“Tiếp theo, các ngươi lần lượt tới”.
Tần Ninh nói: “Ta sẽ dựa vào sức mạnh có trong linh thể để ghép cho các ngươi, cái nào hợp thì có thể dung nạp, không hợp thì không nên cố ép”.
“Tổng cộng có hơn ba trăm người ở đây, mà linh thể chỉ có hơn trăm, cho nên không phải ai cũng có cơ hội, hiểu chưa?”
Nghe vậy, tất cả đều bắt đầu cầu mong mình có cơ may được mấy cái gọi là linh thể này chọn trúng.
Tần Ninh bắt đầu quan sát hơn trăm linh thể.
Mà hắn quan sát sáu linh thể ngồi trên ghế gần mình nhất.
Sáu người này có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa ngồi như vậy chứng tỏ là địa vị không tầm thường.
Người đầu tiên là một thanh niên, nhìn rất trẻ trung, nhưng cụ thể là bao nhiêu tuổi thì Tần Ninh khó mà nói được.
“Người đầu tiên khi còn sống là một Thánh Đế viên mãn, ta nhìn sức mạnh dao động trong cơ thể thì thấy là tu kiếm...”
Tần Ninh lẩm bẩm, chỉ tay ra, một văn ấn rơi lên người thanh niên này, sau đó thì thánh văn bay lên, phiêu đãng khắp ba trăm người.
Cuối cùng, nó dừng ở đỉnh đầu của Dương Thanh Vân.
“Thanh Vân, tới đây”.
Tần Ninh lên tiếng, Dương Thanh Vân đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Ngồi xuống”.
“Ngồi ạ?”
“Ta bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi”.
Tần Ninh hứng thú nói.
Dương Thanh Vân đi đến vị trí Tần Ninh nói, chậm rãi ngồi xuống.
Chỉ là hắn ta không hề thôi động thánh lực, nhưng khi ngồi được một nửa thì không gian trống vắng giống như xuất hiện một cái ghế, giữ hắn ta ở đó vậy.
Mà một khắc sau, Dương Thanh Vân cảm nhận được có thứ gì đó dung hợp vào thân thể mình, nhưng hắn ta không nhìn thấy.
Nhưng ngay sau đó, dần dần từ ngoài vào trong có một loại sức mạnh khó hểu lan vào trong thân thể của hắn ta.
“Cảm nhận được gì không?”
“Có ạ!”
“Vậy tiếp tục cảm nhận đi, cứ thỏa mái dung nạp toàn bộ sức mạnh vào trong cơ thể. Nhưng phải nhớ rằng, đừng để cảm xúc của linh thể lấn át, chỉ lấy nguyên sức mạnh thôi”.