Phong Thần Châu

Chương 5411: i: “Giống như ta nghĩ”.  




 Ngoài ra thì cũng không còn gì nữa.  

 

Không giống như bị dọn sạch mà giống như ngay từ đầu đã trống vắng.  

 

Mà lúc Tần Ninh quan sát kỹ vết tích trong đại điện thì phát hiện nó vốn dĩ không hề trống rỗng như thế.  

 

Bên trên mặt đất còn có vết tích của bàn ghế và vật trang trí, trên tường cũng để lại dấu vết.  

 

Dương Thanh Vân nhìn một hồi lâu mới nói: “Thật sự đã bị dọn sạch... Sư tôn...”  

 

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Ai mà ác thế? Đến cả bàn ghế cũng không tha?”  

 

Ví như đám võ giả đi vào nơi này, cho dù có tham lam đến mấy thì cũng không đến mức dọn cả bàn ghế đi, trừ khi bàn ghế này là thánh khí gì mạnh mẽ.  

 

Nhưng đây là chuyện không thể nào.  

 

Bình thường mà nói, thế lực mạnh mẽ sẽ chọn các vật liệu gỗ thượng hạng để làm bàn ghế, nhưng cũng để phòng ngừa cường giả giận quá mà phóng thích khí thế ra làm bàn sụp mà thôi.  

 

Nhưng thế mà lấy đi cả bàn lẫn ghế?  

 

“Đây không phải vấn đề”.  

 

Dương Thanh Vân nói tiếp: “Vấn đề là... giống như trước khi chúng ta đến thì đã có người vào đây rồi, nhưng đại trận bên ngoài lại bị phong cấm một cách hoàn hảo...”  

 

Trong lúc nói chuyện, có một đệ tử Thanh Minh đi vào bẩm báo:” Liễu Nguyên Thương đã dẫn người của Thông Thiên tông đi rồi ạ, dường như bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì”.  

 

“Bên chúng ta bị dọn sạch, bên họ chắc cũng vậy”.  

 

Tần Ninh lúc này một mực im lặng, cẩn thận quan sát đại điện.  

 

Không bao lâu sau, Tần Ninh ra khỏi bên ngoài đại điện, đi đến giữa các tòa cung điện.  

 

Tần Ninh đứng giữa các cung điện, im lặng không nói.  

 

Lần này đứng đó liền một canh giờ.  

 

Đột nhiên, Tần Ninh chuyển động.  

 

Khí thế trong cơ thể bắn ra, vô số thánh văn càn quét.  

 

Chỉ thấy những thánh văn này giống như dòng nước chảy xiết, trải rộng khắp những khoảng cách giữa mấy tòa cung điện.   

 

Mà lúc này, ở biên giới khu vực cung điện đá rộng lớn này bỗng nhiên dâng lên rất nhiều bức tường.  

 

Nhìn kỹ lại có tổng cộng tám mặt tường, mỗi mặt đều cao trăm trượng, rộng hàng chục trượng.  

 

Tám mặt tường treo ở xung quanh, nhìn vô cùng sống động.  

Lúc này, đám người Thanh Minh đều biến đổi sắc mặt.  

 

Tần Ninh dừng lại, chậm rãi nói: “Giống như ta nghĩ”.  

 

“Nơi đây hẳn là đã có người xâm nhập vào và lấy toàn bộ đồ vật đi, nhưng người này vẫn bị bỏ sót một vài thứ”.  

 

“Các tòa cung điện đá này nối liền giống như bát quái, còn có huyền cơ bên trong. Người tiến vào trước đó không phát hiện ra, mà đám Liễu Nguyên Thương cũng không phát hiện ra”.  

 

chapter content