Bên ngoài cửa ngọc đã không còn một ai.
Mấy người Tần Ninh đi vào trong cửa ngọc thì thấy một mảnh thiên địa rộng lớn.
Nhìn xung quanh, núi non hùng vĩ, rừng cây thảo nguyên khắp nơi, giống như một nơi tuyệt thế, hoang tàn vắng vẻ.
Trong nháy mắt, thánh lực nồng đậm đập vào mặt, giống như một thánh địa tu hành, khiến người ta thấy thanh thản.
“Một thế giới riêng!”
Tần Ninh nói: “Thanh Tiêu Đại Đế cái thế uy danh, quả là danh bất hư truyền!”
Lúc này, Thời Thanh Trúc cũng nhìn Tần Ninh, nói: “Chúng ta tập trung với nhau thì sẽ rất khó tìm, ta dẫn theo người của Thanh Tiêu Thiên chia nhau thăm dò, có tin gì thì thông báo lẫn nhau”.
“Được!”
Nói xong, Thời Thanh Trúc bắt đầu sắp xếp.
Bốn vị Thanh Sứ và mười một trưởng lão cảnh giới Thánh Đế dẫn từng đội người tản ra.
Mỗi đội đều có Thánh Đế đi cùng, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Tần Ninh cũng nhìn về nhóm người.
“Huyền Đạo!”
“Thanh Vân!”
“Hiến Chi!”
Tần Ninh nói: “Ba người các ngươi, Thanh Vân theo ta, Huyền Đạo dẫn theo người của Nhất Kiếm Các đi vòng quanh”.
“Võ Môn đi theo Hiến Chi”.
“Thanh Minh thì đi theo ta đi”.
Lý Huyền Đạo nghe vậy thì nói: “Sư tôn, chuyện này...”
“Yên tâm, tạm thời mọi người đều muốn đi tìm bí mật ở nơi đây, sẽ không ai ra tay với ta đâu. Hơn nữa cũng không cần tản ra quá xa, lát nữa sẽ tụ tập lại với nhau”.
“Vâng!”
Sau đó, đám người lần lượt phân tách.
Dương Thanh Vân mang họ đi thì chính là sự tín nhiệm đối với bọn họ.
Người làm sư tôn như hắn cũng cần góp chút sức.
Hiện nay, thánh vực Thiên Hồng có thể nói là thế lực yếu nhất trong thập đại thánh vực, còn chưa có nổi Thánh Đế.