Tần Ninh mỉm cười nói: “Làm được thì ta sẽ lập tức đi mở cửa, mọi người hoan hỉ vào di tích, không làm được, vậy tất cả cùng nhau chờ cho di tích tự mở cửa ra đón các ngươi vào”.
Nghe vậy, võ giả các phương đều biến đổi sắc mặt.
Nếu không nắm bắt thì sẽ mất cơ hội.
Vậy sao mà chờ được chứ!
“Tần Ninh, ngươi đừng có được voi đòi tiên”.
La Chước khẽ quát: “Để nhóm Thánh Đế chúng ta quỳ xuống xin lỗi ngươi, ngươi xứng sao?”
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo sải bước ra, đầu ngón tay ngưng tụ kiếm khí.
“La Chước, chú ý cái mồm của ngươi. Sư tôn ta xứng đáng hay không thì không tới phiên ngươi nói chuyện, muốn làm thì làm, không thì cút!”
La Chước gần như là hoàn toàn giận dữ, quát lên: “Ta không vào cái di tích này là được chứ gì!”
Tần Ninh mỉm cười, nói: “Được, ta cũng chẳng hứng thú lắm đâu, mọi người giải tán thôi!”
“À đúng rồi”.
Tần Ninh quay lại, cười tiếp: “Nếu hối hận thì lần sau sẽ không đơn giản là quỳ xuống đâu, có thể còn phải tự chặt tay chặt chân gì đó thì ta mới xuất thủ cơ”.
“Nếu được thì các ngươi có thể mời Tinh Húc Huy hay Liễu Thông Thiên đến, lấy đao kề vào cổ ta, có lẽ ta sẽ làm đấy!”
Lời này của Tần Ninh thể hiện rất rõ.
Bên cạnh hắn có Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc, muốn dùng vũ lực uy hiếp thì cũng phải có thực lực mới được.
“Tần Ninh, ngươi...”, Huyết Ngạn Phong cũng giận dữ không thôi.
Chỉ e là cái tên này đã sớm biết được, dù ba vị đại sư có đến thì cũng không phá nổi đại trận.
Cho nên hắn không sợ hãi.
Bởi vì Tần Ninh biết rõ bọn họ nhất định sẽ tới nhờ hắn.
“Tần công tử...”, lúc này, Chúc Hải Hiên đại sư đi ra, nói: "Lui một bước trời cao biển rộng, mọi người nhường nhau một chút đi”.
“Chúc đại sư à...”, Tần Ninh nói ngay: “Ta đã lui một bước rồi đấy, nhưng ngươi không biết những kẻ này lúc ấy nói ta thế nào đâu, khó nghe vô cùng”.
“Gì mà tam đế chuyển thế cũng chỉ có vậy, bây giờ không được như xưa, nên khiêm tốn một chút...”